Chương 15

Tô Quảng Mậu khóc đến đỏ cả mắt, ông ta mơ hồ không rõ nói: "Tú Tú, bác biết cháu oán bác, cũng hận bác, ngay cả bác cũng oán hận chính mình. Ba năm nay, cháu chịu khổ, đều là bác sơ suất cháu. Bác thật sự đáng chết mà!"

Tô Quảng Mậu này nhìn qua thật sự đáng thương, chỉ là nghe xong Tô Tú Tú nói, trong lòng mọi người cũng không khỏi có hơi nghi hoặc.

Tô Tú Tú trầm mặc một lát, lại tiếp tục nói: "Nhưng mấy tháng trước, khi ông ngoại cháu nhờ người tới đón cháu đi Hồng Kông, bác lại không sơ suất cháu. Lúc ấy, bác cũng giống như hôm nay khóc lóc cầu xin cháu, để cho chị họ thay cháu đi Hồng Kông. Bác còn nói, cháu trời sinh thiếu hụt, tai phải có tàn tật, chỉ học đến khi tốt nghiệp tiểu học. Cho dù đến Hồng Kông, cũng không có tiền đồ gì tốt, chi bằng để chị họ đi thay cháu. Chị ấy vốn chính là học sinh trung học, học tập lại có khả năng, đến bên kia nhất định có thể thi đậu đại học tốt nhất. Chờ tương lai chị họ có tiền đồ tốt, quay đầu lại chăm sóc cháu là được. Những lời này lúc trước bác nói, cháu một câu cũng không quên.”

Nghe đến đó, các thôn dân vốn còn rất đồng tình với Tô Quảng Mậu, nhất thời ngây dại.

Mấy tháng trước, chuyện Tô Thu Bình đi Hồng Kông, sớm đã ầm ĩ đến mười dặm tám xã xa gần đều biết.

Tất cả mọi người cho rằng, cô ta đi nương tựa bà con xa của Mã Đại Cước. Lại không nghĩ tới, cô ta lại là thay thế Tô Tú Tú, được ông ngoại Tô Tú Tú cho đón đi?!

Kỳ thật ngẫm lại chút, Mã Đại Cước xuất thân bần nông đời thứ ba, nào có bà con xa thân thích ở hải ngoại? Ngược lại thành phần mẹ của Tô Tú Tú không tốt, đúng là có quan hệ ở nước ngoài.

Mọi người cũng không nghĩ tới, Tô Quảng Mậu trung thực lại có thể làm ra loại chuyện không chính đáng này?



“Đây thật sự là người làm bác người ta sao? Cứ dễ dàng đoạn tuyệt tương lai cháu gái, thành toàn chính mình khuê nữ như vậy!!!”

“Những lời đó làm sao ông ta có thể mở miệng được? Sao có thể có mặt mũi khóc lóc cầu xin Tô Tú Tú?”

Tô Quảng Mậu vốn đang gào khóc, vừa nghe Tô Tú Tú nhắc lại việc này, nhất thời cũng choáng váng.

Đáng tiếc, ông ta vừa mới chỉ lo giả vờ đáng thương, khóc đến đứt ruột gan thành từng khúc, nên bỏ lỡ thời cơ tốt nhất ngăn cản Tô Tú Tú.

Mà Tô Tú Tú lại không có ý định cho ông ta cơ hội cãi lại, lại tiếp tục nói.

“Khi đó, cháu thật sự tin lời bác. Cháu nghĩ, các bác nhớ kỹ phần công lao này của cháu, về sau thế nào cũng sẽ đối với cháu tốt hơn chút. Nhưng cháu chờ tới lại là bọn buôn người bác dâu cả gọi tới!!! Mấy ngày nay, cháu làm sao cũng nghĩ không ra, Tô Tú Tú cháu rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, khiến các người nhất định phải bán rẻ cháu đi mới được? Sau đó, cháu cuối cùng suy nghĩ cẩn thận. Bác cả, các bác không phải là sợ cháu nói ra chuyện này sao? Hôm nay, cháu còn nói trước mặt các chú thím, ông bà trong thôn. Cháu chính là muốn cho tất cả mọi người biết, đây rốt cuộc là vì sao!!!”

Nói tới đây, trên mặt Tô Tú Tú một mảnh trắng bệch, tục ngữ nói bi ai hơn chết tâm, hiển nhiên cô đã chết tâm, thật sự không coi Tô Quảng Mậu là bác cả.

Tất cả mọi người ở đây nghe xong những lời này, cũng không khỏi kêu oan thay cô. Nếu như không phải người một nhà Tô Quảng Mậu thất đức làm hết chuyện tốt, đứa nhỏ Tô Tú Tú nửa lớn này, sao có thể oán hận bọn họ đến tận đây như thế?