Chương 38

"Ngũ phu nhân mềm lòng nhất, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn em chịu uất ức. Nếu bác ấy mở miệng nói hai câu, Ngũ gia tất nhiên sẽ tức không nổi."

“Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi, anh Mạnh.”

Thật ra, những thứ này cũng không cần Mạnh Đình Tùng nói, Tô Tú Tú đã sớm nhìn ra.

Dung Ngũ gia tuy rằng thoạt nhìn hung dữ, nhưng trên thực tế lại là một người chính phái. Tuy rằng tâm đề phòng nặng, lại không có tâm hại người. Hơn nữa, ông ấy lại là một người sợ vợ. Tô Tú Tú tất nhiên có biện pháp ứng phó ông ấy.

Chỉ là, Mạnh Đĩnh Tùng vì cô mưu đồ như vậy, đáy lòng Tô Tú Tú cảm thấy vui vẻ.

Cứ như vậy, bọn họ mất cả buổi chiều, mới dọn phòng sạch sẽ được.

Lúc chạng vạng, Mạnh Đình Tùng cố ý dẫn Tô Tú Tú đi chợ gần đó. Vừa mua thức ăn, vừa nói với cô thói quen sinh hoạt cùng với cấm kỵ ăn uống của Ngũ gia Ngũ phu nhân.

Dung Ngũ gia năm xưa xem như xuất thân hơn mọi người, lúc còn trẻ ông ấy sơn hào hải vị gì cũng đã ăn qua, miệng cũng kén chọn. Chỉ là sau đó, thời vận không tốt, ông ấy gặp khó khăn. Có thể ăn no bụng đã là không tệ rồi, tật xấu kén ăn của ông ấy cũng chỉnh được.

Cho nên, Dung Ngũ gia không có gì kiêng ăn. Chỉ là nếu đồ ăn làm hợp ý ông ấy, ông ấy cũng sẽ lén lút ăn nhiều hơn chút.

Về phần Ngũ phu nhân, không có gì chú ý với đồ ăn. Chỉ là bà thích ăn chay, bà luôn nói thịt có mùi máu tanh.

Ngũ gia ngày thường luôn lo lắng bà ăn ít lại là đồ chay, thân thể theo không kịp. Trong nhà thường xuyên chuẩn bị sữa bột sữa lúa mạch, cho bà ấy uống.

Nghe đến đó, Tô Tú Tú nói: "Vậy sau này em mua thêm trứng gà và đậu hũ để ăn. Mấy thứ này ăn rất tốt cho sức khỏe. Anh Mạnh yên tâm, đồ ăn gia đình bình thường không làm khó được em. Đến lúc đó em sẽ lo nấu cơm cho Ngũ phu nhân."



Mạnh Đình Tùng hài lòng gật đầu, lại mở miệng nói: "Ngũ gia và Ngũ phu nhân đều là người rất tốt, chỉ là quá uất ức. Tú Tú, bình thường em để tâm chút với bọn họ. Tương lai có cơ hội anh sẽ cám ơn em thật tốt."

Tô Tú Tú vội vàng nói: "Anh Mạnh, anh nói gì vậy? Vất vả lắm anh mới giúp em thu xếp được một công việc, em tất nhiên sẽ tận tâm tận lực.

Hai người vừa trò chuyện, vừa cầm đồ ăn đi về nhà. Lúc bọn họ về đến nhà, Dung Ngũ gia đang ở trong phòng cùng vợ xem ti vi.

Thật ra ông ấy không thích xem phim truyền hình, lúc trước chiếu bộ phim "Tứ thế đồng đường", nói về những chuyện trước giải phóng. Dung Ngũ gia nhìn mà trợn mắt, trong lòng cảm thấy rất không có ý nghĩa.

Nhưng Ngũ phu nhân lại rất thích xem, trên ti vi diễn, bà luôn cho là thật, khóc ầm ĩ.

Dung Ngũ gia sợ bà khóc hỏng mắt, có thời gian sẽ cùng bà xem phim truyền hình.

Dung Ngũ gia vừa thấy Mạnh Đình Tùng dẫn theo cô nhóc kia trở lại, thì đứng dậy đón. Đến gần vừa thấy rau dưa Mạnh Đình Tùng cầm trong tay, thì nhướng mày nói:

"Xem ra lần này cháu định lộ tay à? Thế nào, đã nhiều năm không vào bếp, tay nghề của cháu không buông xuống chứ? Đừng xào hỏng đồ ăn, vậy thì mất mặt xấu hổ rồi."

Mạnh Đình Tùng cũng không tức giận, miệng nói: "Sao có thể chứ? Nói thế nào cũng là tay nghề gia truyền của cháu, đã sớm khắc ở trong đầu cháu rồi. Dù thế nào cũng không thể làm cho cha cháu mất mặt."

Dung Ngũ gia cười mắng: "Xem thằng nhóc thúi cháu có thể làm được gì. Được, hôm nay ông cần phải thưởng thức đồ ăn cháu làm. Đầu lưỡi của bác cháucòn chưa rỉ sét, nếu làm không ngon, đừng trách bác mắng cháu."

Mạnh Đình Tùng cười nói. "Được, ngài cứ chờ xem đi!"

Nói xong, anh cầm theo nguyên liệu nấu ăn chạy về phòng bếp, Tô Tú Tú đi theo phía sau anh, muốn hỗ trợ một tay.