Chương 5

Đời này, cô còn chưa làm thần côn đâu, cũng không có ý định lại đi con đường cũ kia. Tất nhiên cũng không cần cố kỵ.

Cho dù còn phải tích thiện tích phúc vì mình, không thể chủ động hạ độc thủ với một nhà bác cả. Nhưng bác dâu đã bán cô, đó chính là vi phạm pháp luật. Đáng đời bà ta bị bắt, nhốt vài năm trong tù.

Lúc này đây, cho dù bác cả cầu xin cô thế nào, bà nội có nói lời dễ nghe ra sao, Tô Tú Tú cũng sẽ không đi làm chứng cứ giả kia.

Cô muốn trừng to hai mắt, nhìn xem, bác dâu của cô rơi vào kết cục nên có.

Bởi vì tâm tình dao động quá lớn, Tô Tú Tú bừng tỉnh từ trong giấc ngủ. Lông mày liễu của cô đảo ngược, mắt hạnh trợn tròn, mờ mịt nhìn bốn phía, bộ dáng không rõ tình huống.

Lúc này, xe lửa đang chạy như bay về phía Bắc Kinh, bánh xe và đường ray không ngừng đυ.ng nhau, phát ra tiếng vang "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng".

Mạnh Đình Tùng thấy cô tỉnh, vội vàng hỏi: "Tú Tú, em lại gặp ác mộng sao? Đừng sợ đừng sợ, đã không có chuyện gì. Những người đó đã sớm bị bắt, không còn hại đến em nữa.”

Mạnh Đình Tùng vốn là một người đàn ông thô lỗ, nói chuyện làm việc đều rất sảng khoái. Hết lần này tới lần khác mỗi lần đối mặt với cô gái nhỏ Tô Tú Tú ôn nhu yếu ớt, anh luôn không nhịn được sinh lòng thương tiếc.

Bất luận là nói chuyện, hay là động tác, đều không tự chủ mà phóng nhẹ vài phần lực. Ngay cả thanh âm nói chuyện cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Giống như là dỗ trẻ con vậy.

Mạnh Đình Tùng trẻ tuổi trước mắt, toàn thân tràn đầy tinh thần phấn chấn. Vừa làm cho Tô Tú Tú cảm thấy xa lạ, rồi lại có vài phần khí chất quen thuộc. Rõ ràng vẫn anh Mạnh đáng tin cậy là ba mươi năm sau kia.

Chỉ là lại nhìn kỹ cả khuôn mặt của anh, trong lòng Tô Tú Tú không khỏi cả kinh. Cô đã không nhớ rõ, anh Mạnh lúc còn trẻ có tướng mạo tốt như vậy sao?

Chỉ thấy Mạnh Đình Tùng khuôn mặt đầy đặn, lông mày rậm rạp, đuôi lông mày giương lên, mười phần khí khái nam tử.

Đôi mắt của anh to mà có thần, ánh mắt kiên nghị. Loại người có mắt này giống như được trời cao che chở, mọi việc đều có thể gặp nạn trình tường, gặp dữ hóa lành.

Mũi của anh cao mà thẳng, nét mặt hình dáng đẹp mà rõ ràng, cằm cũng vuông vắn. Người như vậy thường đỉnh thiên lập địa, coi trọng thân nhân, bảo vệ bạn bè.

Nhìn xuống cả khuôn mặt, hoàn toàn là tướng phú quý của đại cát đại lợi. Theo lý con cháu phồn thịnh, phúc thọ kéo dài mới đúng.



Nhưng kiếp trước, ba mươi năm sau khi cô gặp lại Mạnh Đình Tùng, cũng cố ý nhìn mặt anh.

Khi đó ấn đường Mạnh Đình Tùng có màu đen, chân núi có hoa văn ngang. Vẻ mặt suy sụp.

Hơn nữa, Mạnh Đình Tùng độc thân cả đời, căn bản không kết hôn, càng miễn bàn con cháu đời sau.

Cô lúc ấy cũng vì cảm động nhớ ơn cứu mạng năm xưa của anh, mới ra tay giúp anh giảm bớt tai họa, lại giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn.

Tô Tú Tú thật sự nghĩ mãi mà không rõ, tướng mạo con người sao lại thay đổi triệt để như thế?

Là đời trước có người đoạt khí vận của anh? Hay là cô trọng sinh trở về, không cẩn thận ảnh hưởng đến người khác?

Trong lúc nhất thời, Tô Tú Tú chỉ cảm thấy mơ hồ, nên không dám lại tiếp tục nghĩ tiếp, cũng không dám lại nhìn mặt của anh.

Mạnh Đình Tùng thấy bộ dạng kinh hồn chưa định của cô, thì cho rằng cô nhóc này lại gặp ác mộng, còn nghĩ mà sợ. Vì thế, lại tỉ mỉ an ủi cô một phen.

Qua một hồi lâu, Tô Tú Tú mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Nghe lời nói quan tâm của anh Mạnh, nhớ tới chuyện người một nhà sắp đối mặt kia, Tô Tú Tú không nhịn được nắm chặt nắm đấm.

“Em cũng ngủ đủ lâu rồi, đã đói bụng rồi chứ? Không bằng ăn chút gì trước, uống chút nước. Đợi lát nữa nếu em buồn ngủ, lại tiếp tục ngủ là được." Mạnh Đình Tùng nói xong thì lấy bánh bao và trứng gà luộc nước trà ra, đưa tới trước mặt Tô Tú Tú.

Tô Tú Tú không nhận lấy, chỉ cụp mắt xuống, buồn bực nói:

"Anh Mạnh, tên buôn người kia từng nói với em, bác cả của em thậm chí còn không đề cập tới tiền, chỉ cần cô ta bán em đi thật xa, bà ta chính là muốn khiến em vĩnh viễn không thể trở về nhà. Anh nói xem, lòng người sao có thể tàn nhẫn đến mức đó? Bọn họ chẳng lẽ không phải người thân của em sao? Vì sao không thể cho em một con đường sống?"

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô vẫn còn run rẩy, gần như sắp cắn nát hàm răng bạc.