Chương 18: Nhớ Cha

“Sao có thể gọi cô ta đi lĩnh phiếu lương thực? Các bà còn cho cô ta vay tiền sao? Cái gì? Cô ta vay tiền, còn bắt cháu nội tôi lớn lên trả? Dựa vào cái gì! Cháu nội tôi mới bao nhiêu tuổi? Sao lại nợ tiền các người rồi hả? Bà đi đòi trở về đi, nhà họ Hứa chúng tôi không nợ tiền người ta!”

“Đây là trong đội trải qua bàn bạc, nhất trí làm ra quyết định.” Bác gái chủ nhiệm đã sớm đoán được phản ứng của bà cụ Hứa, chỉ có điều không ngờ sáng sớm tinh mơ người này cãi nhau với con gái, vẫn luôn chậm trễ đến bây giờ mới tới. Nhưng bà ấy đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, ứng phó không có một chút hoảng hốt.

Bác gái chủ nhiệm không hoảng, nhưng bà cụ Hứa đã sốt ruột tới mức giậm chân: “Không phải, các người làm như vậy, nhỡ đâu Lưu Tú Hồng thực sự không định gả đi, vậy làm sao bây giờ?”

“Người nhà cô ấy ngóng trông cô ấy tái giá, tôi có thể lý giải. Nhưng bà làm mẹ chồng, còn có thể ngóng trông con dâu nhà mình tái giá? Bà nghĩ gì thế?”

“Con trai đều đã không còn, tôi cần con dâu làm gì? Tốt nhất là cô ta nên nhanh chóng tái giá đi, để lại cháu nội cho tôi.”

Hôm nay trời vốn nóng, bà cụ Hứa còn vội vã đuổi tới khu văn phòng lĩnh phiếu lương thực và tiền lương, lúc này sốt ruột tới mức mặt đầy mồ hôi, bà ta cố gắng muốn phân trần với bác gái chủ nhiệm, muốn đạt được ủng hộ của đối phương.

Bác gái chủ nhiệm thấy đã ký tên lên trên sổ, trực tiếp đặt đồ vào trong ngăn kéo, sau đó đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Đợi bà cụ Hứa nhét đồ vào trong túi của mình, bác gái chủ nhiệm đã rời đi không thấy bóng dáng. Lần này bà cụ Hứa không biết phải làm thế nào, chỉ có thể rời khỏi khu văn phòng trước, lại chậm rãi nghĩ biện pháp khác.

Con dâu tất phải đuổi đi!

Cháu nội nhất định phải giữ lại!



Giữa trưa, Lưu Tú Hồng nấu một nồi cháo, còn đặc biệt mua bánh đường trắng đặt ở trong l*иg hấp nóng.

“Hào Hào, buổi sáng khi mẹ mua gạo, đặc biệt mua cho con.”



Bánh đường trắng có giá năm xu một miếng, là một trong những món ăn vặt trẻ em rất thích. Chủ yếu là món này ăn ngon còn chống đói, hơn nữa không dùng phiếu lương thực. Buổi sáng Lưu Tú Hồng vốn định lập tức cho Hào Hào ăn, nhưng khi cô trở về, Hào Hào đã sớm ra khỏi nhà, cô vội vàng bắt đầu làm việc, cũng không ra ngoài tìm.

Hào Hào nhìn bánh đường trắng, đôi mắt đều đã tỏa sáng.

Trước đây, sau mỗi chuyến cha cậu bé trở về, đều có thể nghỉ ngơi một hai ngày. Khi đó, cậu bé thích đi theo sau mông cha, gần như mỗi lần đều được một số món bình thường không được ăn. Bánh đường trắng là một trong số đó.

“Cho con sao? Em trai không ăn ạ? Con và em mỗi người một nửa.”

“Em trai còn nhỏ, Hào Hào tự con ăn đi.” Thực ra Lưu Tú Hồng cũng không nghỉ ngơi lâu, sau khi vào tháng tám, chỗ bọn họ mát mẻ hơn trước một chút, ngoại trừ chính ngọ phơi nắng dưới mặt trời nắng gắt ra, lúc khác cô đều ở bãi phơi cá dệt lưới kiếm công điểm.

Thu dọn bát đũa, lại nhìn quần áo hôm qua hai con thay, Lưu Tú Hồng cõng con trai nhỏ trên lưng, ôm chậu gỗ đến bờ ao. Thôn Tiểu Ngư bọn họ, giếng nước có mấy cái, còn có bảy tám hồ nước dùng để tích nước mưa, trên núi còn có dòng suối nhỏ chảy tới chân núi, dùng nước trái lại rất thuận tiện.

Trải qua chuyện tối hôm qua, Hào Hào biết mẹ cậu bé sẽ không bỏ lại cậu bé, lúc này còn được ăn bánh đường trắng đã lâu không ăn, cậu bé vô cùng vui sướиɠ vừa ăn vừa đi ra ngoài.

Sau khi cắn vài miếng, Hào Hào đi tới bên cạnh bãi bùn theo bản năng, lúc này cảng không có một con thuyền đỗ, mặt biển vô cùng yên bình, chỉ thỉnh thoảng có gợn sóng gợi lên, nổi lên từng gợn sóng.

“Cha, sao cha vẫn chưa về nhà? Lần trước bão nổi lên, rất nhiều thuyền đánh cá đều trở về tránh gió, thuyền đều đã đậu, nhưng sao con không nhìn thấy cha? Cha à, Hào Hào rất nhớ rất nhớ cha.”

“Bà nội lại đến nhà mắng mẹ, nếu cha ở nhà nói với bà nội mấy câu, bà nội chắc chắn sẽ không nói nữa, ngoan ngoãn quay về nhà.”

“Cha à, Hào Hào nhớ cha, Hào Hào rất ngoan nghe lời mẹ nói, Hào Hào để lại bánh đường trắng cho cha ăn, cha nhanh về nhà có được không? Rốt cuộc khi nào cha mới trở về, cha lại không trở về, em trai sẽ không nhớ rõ cha nữa. Cha à…”

Hào Hào vốn rất nhớ cha mình, tối hôm qua không thấy mẹ về, còn tưởng cha bỏ đi xong, mẹ cũng đi mất, dọa cậu bé sợ không nhẹ. Tuy sau đó hiểu lầm được giải trừ, nhưng vì ăn món bánh đường trắng quen thuộc, cậu bé lại nhớ tới người cha đã lâu không gặp lần nữa.

Bên cạnh bãi bùn, Hào Hào thao thao bất tuyệt, nói nhỏ, quanh đi quẩn lại nhắc tới những lời này.