Chương 1

"Chị dâu, tỉnh, tỉnh lại."

Tô Lâm Lang đang ngủ say, bên tai vang lên một giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ: "Chị, chị dâu, dậy, dậy thôi!"

Cô chậm rãi mở to mắt, rốt cục cũng hoàn toàn thích ứng với cỗ thân thể mới sau khi xuyên không tới này.

...

Tô Lâm Lang vốn là một nữ tướng quân vũ trụ thời đại, trong một lần nhiệm vụ tác chiến cô tự tay dẫn bom hạt nhân. Bom nổ, bản thân cũng bị nổ thành từng mảnh, theo lý là sẽ tan thành mây khói.

Nhưng đợi cô mở mắt ra lần nữa, liền thành Tô Lâm Lang ở trên Địa Cầu những năm tám mươi.

Tô Lâm Lang này sống ở trong nông trường quốc doanh đại lục, mẹ chết sớm, cha là một quân nhân tàn tật từng tham gia viện triều chiến tranh, bởi vì tổn thương xuất ngũ, thuở nhỏ cô và cha sống nương tựa lẫn nhau.

Cô mặc dù sinh xinh đẹp, nhưng phản ứng chậm chạp, tính cách lạnh lùng, mặc dù cũng có thể ra đồng lao động nhưng luôn luôn trì độn.

Đoạn thời gian trước bệnh của cha cô không thể trị được nữa, mắt thấy không sống lâu trên đời lại không thể uỷ thác, nhớ tới mình có một người quen biết cũ ở Cảng Thành, là một đại phú ông, ông ấy còn từng cứu tính mạng của đối phương, liền viết phong thư cho đại phú ông, muốn phó thác con gái.

Vị đại phú ông kia trải qua nhiều năm dốc sức làm việc, bây giờ tiếng tăm lừng lẫy, đã là nhà giàu nhất Cảng Thành.

Đối phương chẳng những ghi nhớ ân cứu mạng của cha Tô, còn nhớ rõ hai người đã từng ước định một mối hôn sự cho con cháu.

Vừa lúc đại lục mở cửa, ân nhân lại không sống lâu trên đời, nhà giàu nhất lúc này phái trưởng tôn của mình Hạ Phác Đình đến nông trường, chăm sóc ân nhân.

Hạ Phác Đình thân là trưởng tôn của nhà giàu nhất, lần đầu đến đại lục trong đời, chẳng những không tỏ ra uy phong của cậu ấm, còn khiêm tốn hữu lễ, bình dị gần gũi, tự mình chăm sóc cha Tô đến khi ông qua đời, nhập thổ vi an.

Thấy nông trường mọi nhà nghèo khó, đường cũng nát cơm, anh vung tay lên quyên tiền quyên vật, còn trải một con đường nhựa mới tinh ở nông trường.



Về sau, liền mang Tô Lâm Lang về Cảng Thành.

...

"Chị, chị dâu, sao chị lại ngơ ngác thế?" Một cô gái ghé vào đầu giường của Tô Lâm Lang, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Tô Lâm Lang sờ gương mặt của cô bé, nói: "Không có gì, chị dâu đã ổn rồi."

Lúc cô vừa xuyên qua còn đang ở đại lục, nguyên thân thiên tính không có tình cảm, lạnh lùng trì độn, cô cũng chỉ còn ba phần hồn phách, hai người liền hòa làm một thể.

Vừa mới bắt đầu hai linh hồn không trọn vẹn không quá hòa hợp, cô chỉ có thể biểu đạt mấy từ đơn giản như ừ ờ, không nói được đầy đủ, liền lộ ra vẻ trì độn ngốc trệ, cũng chính là bị ngơ ngác mà cô bé đã nói.

Cũng chính là vào lúc hai linh hồn hòa hợp, mài giũa lẫn nhau, cha của cô qua đời, Hạ Phác Đình đưa cô về Cảng Thành.

Vừa mới về nhà, Hạ lão thái gia liền bàn bạc chuyện hôn sự.

Bởi vì rất lâu trước kia ông ấy đã hứa với cha Tô, muốn để Tô Lâm Lang làm vợ của trưởng tôn nhà mình.

Thân là nhà giàu nhất, lời đã nói ra tất phải thực hiện, vì để cho vong linh của ân nhân có thể yên nghỉ, cũng đúng lúc ở trong thời kỳ đại tang, ông ấy tự mình thu xếp, mở tiệc chiêu đãi tân khách, tổ chức lớn, để Tô Lâm Lang cùng Hạ Phác Đình kết hôn.

Thái độ của Hạ Phác Đình đối với hôn nhân là gì Tô Lâm Lang không biết, nhưng đối xử với người tỉnh tỉnh mê mê, thỉnh thoảng ngơ ngác như cô rất tốt, chăm sóc cẩn thận quan tâm, dịu dàng chu đáo, như một người anh trai đối xử với em gái của mình vậy.

Bao băng vệ sinh đầu tiên sau khi cô đến Cảng Thành cũng là Hạ Phác Đình mua giúp cô.

Hai người là kết hôn vào ba ngày trước.

Nhưng từ ngày kết hôn, Hạ Phác Đình đối xử chăm sóc cô chu đáo kia cũng chưa từng trở lại nữa.