Chương 12: Đổi trắng thay đen

Tướng mạo Phùng Nhị Cẩu kỳ thật không tệ, chỉ là khí chất quá kém, vừa thấy là biết tên du côn dầu mỡ dơ dáy, đáy lòng thích không nổi.

Giống như bây giờ, chỉ việc đứng yên thôi, mà trên người như thiếu xương cốt, xiêu xiêu vẹo vẹo. Hai bả vai bên cao bên thấp, quần áo trên người cũng lộn xộn không chỉnh tề.

Cố tình bên cạnh đứng bên cạnh là Tiết Băng Thanh duyên dáng yêu kiều, không phải bị so ra trái ngược quá sao?

Khương Chỉ Oánh ghét bỏ bĩu môi, yên lặng nhìn lại Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan.

Vừa xem xét, đột nhiên liền phát hiện Tiết Băng Thanh cùng Khương Thế Huân ăn mặc tương tự nhau, đều là áo sơ mi trắng quần đen, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là hai vợ chồng.

Trong nháy mắt Khương Chỉ Oánh cực kỳ khó chịu.

Càng làm cho cô khó chịu hơn chính là từ nãy tới giờ cặp mắt kia của Tiết Băng Thanh luôn nhìn chằm chằm vào Khương Thế Huân, hiển nhiên không có ý tốt.

Cô nhớ rõ, ở trong sách sau khi Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan mâu thuẫn, Tiết Băng Thanh không thiếu lần thừa dịp mà chen vào, sau Khương Thế Huân cùng Đường Ngọc Lan ly hôn, cô ta mượn say rượu cùng Khương Thế Huân xảy ra quan hệ!

Tiếp đó hai người mới ở bên nhau.

Hiện giờ cô đã xuyên tới đây, đóa trà xanh Tiết Băng Thanh này đừng mơ tưởng lại thực hiện được!

Khương Chỉ Oánh tức giận cắn răng, Tiết Băng Thanh lại lần nữa mở miệng, vẫn như ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Dồng chí Khương, anh biết rõ Bảo Chi mà, Bảo Chi luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, không có khả năng sẽ khi dễ Châu Châu.”

Phùng Bảo Chi theo sát nói: “Chú Khương, cháu thật sự không có bắt nạt Châu Châu, cháu chỉ nói với em ấy, chưa thấy qua mặt dây chuyền, em ấy lại đột nhiên khóc.”

Cô ta mở mắt to ủy khuất nhìn Khương Thế Huân một cái, lại quay đầu hỏi Phùng Nhị Cẩu: “Ba, nếu ba cầm mặt dây chuyền của Châu Châu thì mau trả lại cho em ấy đi, ba xem em ấy khóc rồi kìa.”

“Lão tử……” Phùng Nhị Cẩu tức giận liếc mắt Phùng Bảo Chi, sau đó mới giật mình mà nói, “Ai lấy chứ? Chính là không cẩn thận kéo xuống thôi. Tôi thấy nó sắp rớt xuống nước, muốn cứu nó nên mới kéo lại một phen, kết quả vừa vặn bắt được mặt dây chuyền trên cổ nó, sau đó dây tơ hồng bị đứt. Lúc đó tôi rất sợ, muốn chạy đi gọi người cứu nó, sau đó nhìn thấy có người cứu nó rồi nên tôi về.”

Thời điểm hắn nói, biểu tình còn rất vô tội.

Dường như người cướp đùi gà và mặt dây chuyền, còn đá Khương Chỉ Oánh xuống sông không phải là hắn.

Tiết Băng Thanh vội vàng hỏi: “Vậy mặt day chuyền của Châu Châu đâu?”

Phùng Nhị Cẩu mắt trợn trắng: “Lúc đó dây tơ hồng bị kéo đứt, ta chỗ nào biết nàng mặt trang sức ở đâu? Phỏng chừng rớt xuống sông luôn rồi.”

Khương Chỉ Oánh nghe được cũng trợn trắng mắt, thật không hổ là một nhà nữ chủ, đầu óc xoay chuyển cũng thật là nhanh.

Nếu cô không biết mặt dây chuyền đã bị Phùng Bảo Chi giấu đi, nói không chừng đã bị bọn họ lừa gạt.

Khương Chỉ Oánh tỏ vẻ vô cùng đáng thương đưa tay về phía Khương Thế Huân: “Ba ba.”

Khương Thế Huân khẩn trương ôm cô qua, lấy khăn tay sạch lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, ba ba nhất định giúp con tìm được mặt dây chuyền.”

Khương Chỉ Oánh không tin anh có thể tìm được. Cô nhìn về phía Phùng Bảo Chi: “Chị thật sự không thấy sao? Cũng không giấu đi?”

Trong lòng Phùng Bảo Chi nhảy dựng, không khỏi cảm thấy trong lời nói này có ẩn ý, nhịn không được cẩn thận đánh giá Khương Chỉ Oánh.

Thấy ánh mắt sạch sẽ của cô, một bộ dạng ngây thơ ấu trĩ, lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều.

Vì thế vẻ mặt vô tội nói: “Châu Châu, chị thật sự chưa thấy qua. Nếu chị thấy, khẳng định nói với ba chị trả lại cho em, sao có thể giữ lại làm của riêng chứ?”

Tiết Băng Thanh theo sát: “Chỉ sợ thực sự rớt xuống sông rồi, nếu không như vậy đi, tôi cùng với Anh Tuấn tự mình đi tìm giúp các ngươi, nếu tìm không thấy, tôi mua cái khác cho Châu Châu.”