Chương 21: Mang thai

Trên đường từ Phùng gia đi về, Đường Ngọc Lan vẫn luôn khó chịu nhìn Khương Chỉ Oánh. Vẻ mặt giống như oán phụ bị tra nam phụ lòng.

Khương Chỉ Oánh bị cô ấy nhìn không được tự nhiên, quay đầu chớp chớp mắt, khuôn mặt vô tội nhìn Đường Ngọc Lan: “Mẹ, sao mẹ nhìn con hoài vậy?”

“Hừ!” Đường Ngọc Lan khó chịu hừ một tiếng, “Bây giờ mới nhớ tới mẹ?”

Lúc ở Phùng gia chỉ biết kêu ba ba. Khương Chỉ Oánh nghe giọng điệu cô ấy chua lòm, không còn gì để nói. Cô đây là vì ai? Còn không phải không muốn kéo thù hận cho Đường Ngọc Lan.

Vốn dĩ mẹ con nữ chủ tâm cơ trong sách luôn nhìn Đường Ngọc Lan không vừa mắt, nếu cô ở Phùng gia vẫn luôn kêu Đường Ngọc Lan, không phải khiến Đường Ngọc Lan bị căm hận hơn sao?

“Em đó, đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn cùng Châu Châu so đo.” Khương Thế Huân bất đắc dĩ nói Đường Ngọc Lan một câu, xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên thấy Tiêu Lẫm đi phía sau.

Thấy quần áo trên người cậu nhóc còn ướt nhèm dính sát trên người, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch, liền có chút đau lòng. Dù sao đứa nhỏ này vì cứu Châu Châu mới khiến bản thân trở nên như vậy.

Lúc nãy còn đặc biệt chạy ra làm chứng, thậm chí đi theo đến bờ sông chỉ ra và xác nhận địa điểm xảy ra vụ việc. Lăn lộn lâu như vậy, còn không kịp trở về thay quần áo.

Hơn nữa quần áo trên người cậu cũng thật sự quá cũ rồi, miếng vá chồng chất lên nhau, một chút cũng không hoàn chỉnh.

Khương Thế Huân càng nhìn càng cảm thấy hụt hẫng, vì thế đem Khương Chỉ Oánh giao cho Đường Ngọc Lan, đi về phía Tiêu Lẫm.

Đường Ngọc Lan thỏa mãn ôm Khương Chỉ Oánh vào lòng, thấy Khương Thế Huân tìm Tiêu Lẫm nói chuyện, không để ý.

Chỉ là đau lòng nhìn Khương Chỉ Oánh, hỏi cô: “Châu Châu, trên người còn đau không?”

Mắt Khương Chỉ Oánh nhìn bụng Đường Ngọc Lan, không chịu để cô ấy ôm: “Mẹ để con xuống đi, con có thể tự đi được.”

Cảm giác của cô không có sai, Đường Ngọc Lan đang mang thai, cô không thể làm Đường Ngọc Lan mệt. Trong sách, cái thai này của Đường Ngọc Lan không thể giữ được.

Đây cũng là một trong những ngòi nổ khiến Đường Ngọc Lan và Khương Thế Huân. Nếu cô đã xuyên qua, tất nhiên phải bảo vệ cái thai này của Đường Ngọc Lan, để cô ấy bình an sinh đứa bé ra.

Nhưng mà Đường Ngọc Lan còn chưa có ôm đủ đâu, luyến tiếc buông con gái ra: “Châu Châu con đừng lộn xộn, con còn bị thương, để mẹ ôm con, ngoan.”

Khương Chỉ Oánh không chịu, trực tiếp tránh thoát khỏi tay Đường Ngọc Lan, từ trong l*иg ngực cô ấy trượt xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.

“Con đã lớn rồi, không cần mẹ ôm.”

“Đúng vậy, con đã không còn là đứa bé 3 tuổi.”

Đường Ngọc Lan bó tay. Con nhóc này, tuổi còn nhỏ mà đã biết đối xử khác biệt. Cô ôm một chút thì làm sao. Khương Chỉ Oánh bước nhanh đến trước mặt Tiêu Lẫm, phát hiện sắc mặt của cậu trắng đến không bình thường.

Vừa rồi cô đã để ý, cho nên mới lại đây nhìn xem là chuyện như thế nào. Cô hỏi Tiêu Lẫm: “Anh bệnh rồi sao?”

Tiêu Lẫm mím môi, thẳng tắp nhìn cô: “Ừ.”

Cậu không bị bệnh, chỉ là trước đó vì giúp con nhóc này giữ lại mặt dây chuyền ngọc, nên bắt buộc phải dùng dị năng, tiêu hao có chút lớn. Cho nên lúc này sắc mặt rất khó coi.

Khương Thế Huân không rõ nội tình, cũng cho rằng Tiêu Lẫm bị bệnh: “Đoán chừng là vẫn luôn mặc quần áo ướt, cháu đi về với bọn chú, tắm rửa rồi thay quần áo khô, uống thêm thuốc thử xem.”

“Vâng.”

Tiêu Lẫm nhẹ nhàng lên tiếng, xem như đáp ứng. Khương Thế Huân đi tìm Đường Gia Sâm mượn một bộ quần áo, dự định cho Tiêu Lẫm mặc.

Đường Gia Sâm biết Tiêu Lẫm cứu Khương Chỉ Oánh, đáp ứng rất sảng khoái, xoay người chạy về lấy quần áo. Người Đường gia còn nhiều việc phải làm, dặn dò vài câu rồi đi.

Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan mang theo Khương Chỉ Oánh cùng Tiêu Lẫm trở về nhà.