Chương 28: Không thích nổi

Đường Ngọc Lan vừa nói xong, sắc mặt Khương Thế Huân quả nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Anh quả thật thích đứa nhỏ đó, Phùng Bảo Chi lớn lên dễ nhìn còn ngoan ngoãn, cố tình lại có người ba không đàng hoàng Phùng Nhị Cẩu.

Cho nên anh đối với Phùng Bảo Chi khó tránh khỏi nhiều hơn hai phần thương tiếc cùng yêu thích.

Đương nhiên, con gái của người khác và con gái của mình vẫn phải phân biệt rõ ràng, thích nhất chắc chắn là con gái nhỏ bảo bối Châu Châu.

Hiện tại Phùng Bảo Chi trộm giấu mặt dây chuyền của Châu Châu còn không chịu thừa nhận, trong lòng anh thật sự rất thất vọng.

Nhưng nghĩ đến Phùng Bảo Chi còn nhỏ như vậy, hơn nữa mặt dây chuyền cũng tìm được trở về, anh không định tính toán với một đứa trẻ.

Lại không nghĩ, mặt dây chuyền trong nhà truyền xuống khiến anh kinh hỉ như thế. Bên trong có không gian Thần Nông gì đó.

Anh sống nhiều năm như vậy, cũng chưa nghe nói qua sự tình ly kỳ này. Nếu mà Châu Châu không tìm được mặt dây chuyền, đồ vật này cứ thế rơi vào trong tay Phùng Bảo Chi……

Khương Thế Huân cảm thấy trong lòng có cây gai lớn, đối với Phùng Bảo Chi rốt cuộc không thích nổi. Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, anh đã cảm thấy phi thường chán ghét.

Đường Ngọc Lan đem phản ứng của anh xem trong mắt, trong lòng mừng thầm, lại không ngừng cố gắng nói: “Quả nhiên là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào động.

Phùng Nhị Cẩu là tên hư hỏng, sinh con ra sao có thể là người tốt? Anh đó, về sau đừng lại bị bọn họ lừa gạt.

Còn có Tiết Băng Thanh kia, hôm nay lúc ở Phùng gia, lời trong lời ngoài đều đang nói con gái cô ta hiểu chuyện, nói nhường nhịn Châu Châu, em cũng không tin anh nghe không hiểu cô ta đang ám chỉ Châu Châu nhà chúng ta không hiểu chuyện.

Thứ gì thế không biết? Châu Châu của chúng ta làm sao mà không hiểu chuyện? Con bé không trộm không giấu đồ của người khác, thế mà phải nghe những lời quá đáng như vậy..”

Tuy lời này của Đường Ngọc Lan có đôi chút khắc nghiệt, nếu là ngày thường, Khương Thế Huân khó tránh khỏi muốn nói cô vài câu, dù sao đối phương cũng là con nít.

Lần này ngược lại anh cảm thấy Đường Ngọc Lan nói xác thật không sai.

Phùng Bảo Chi trộm giấu mặt dây chuyền còn vẫn luôn làm ầm lên không thừa nhận, việc này thật sự không thể chấp nhận được.

Còn có Tiết Băng Thanh, những lời này đó của cô ta, sao anh có thể nghe không hiểu? Cuối cùng Châu Châu còn giúp Phùng Nhị Cẩu cầu tình, thật là một đứa bé lương thiện.

Khương Thế Huân nghĩ đến đây, đau lòng đem Khương Chỉ Oánh ôm vào trong ngực, khẩn trương dặn dò cô: “Châu Châu, việc này không thể nói cho người khác biết, có biết hay không? Mặc kệ là ai đều không thể nói, hiểu chưa?”

Khương Chỉ Oánh giả ngu: “Anh chị họ cũng không thể nói sao?”

Cô lại không ngốc, đương nhiên sẽ không nói ra bên ngoài, nhưng là một đứa bé 4 tuổi thì nên biết thời điểm nào phải giả ngu.

Khương Thế Huân cố ý xụ mặt: “Không được, mặc kệ là ai đều không thể nói! Bằng không sẽ có người xấu bắt Châu Châu lại, như vậy Châu Châu sẽ không còn được gặp lại ba mẹ nữa.”

Khương Chỉ Oánh lập tức khẩn trương bắt lấy cánh tay anh: “Con sẽ không nói, con không muốn rời khỏi ba mẹ.”

Khương Thế Huân nhìn ngoài trống rỗng, vẫn không yên tâm, dứt khoát ôm Khương Chỉ Oánh trở về phòng, Đường Ngọc Lan cũng khẩn trương đi vào theo.

Sau đó người một nhà đóng cửa lại, Khương Thế Huân cẩn thận hỏi Khương Chỉ Oánh về không gian. Khương Chỉ Oánh nói mấy thứ đơn giản, còn biểu diễn cho hai người xem một chút đồ vật trong không gian.

Kỳ thật cô đem đồ vật cất vào không gian của mình. Bởi vì không gian Thần Nông còn chưa có thăng cấp, sau khi thăng cấp mới có thể có nhà kho. Không có nhà kho, rất nhiều đồ vật đều không thể bỏ vào trong.

Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan xem đến sửng sốt, biết được không gian Thần Nông có thể chứa đồ vật, còn có thể nuôi trồng, cả hai đều động tâm.

Trong thôn là một tập thể, từng nhà chỉ có một chút đất, còn phải trồng hoa màu và rau quả. Gia súc gia cầm thì không thể nuôi nhiều.

Sao có thể đủ ăn?

Hiện tại có không gian Thần Nông, bọn họ muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu, đúng chứ?