Chương 39: Đoạt xá

Sau khi khôi phục thi đại học, Tiết Băng Thanh thi đậu đại học, kết quả Phùng Nhị Cẩu không chịu thả cô ta đi, còn đem giấy trúng tuyển xé.

Vốn tưởng rằng như vậy là có thể giữ lại Tiết Băng Thanh, nhưng sau đó cô ta bỏ lại con gái và con trai lén lút rời đi, từ đây một đi không trở về, hoàn toàn không có tin tức.

Phùng Nhị Cẩu vô cùng tức giận, liền đem lửa giận trút lên trên người Phùng Bảo Chi và Phùng Bảo Ngọc.

Hắn là người trọng nam khinh nữ, đối với con trai tốt hơn con gái rất nhiều, cho nên thảm nhất chính là Phùng Bảo Chi.

Được một thời gian thì Phùng Nhị Cẩu chạy ra đi tìm Tiết Băng Thanh, kết quả không biết như thế nào phạm vào tội lưu manh, trúng vào thời gian nghiêm vị với tội phạm, nên đã bị bắn chết.

Hắn vừa chết, cuộc sống của Phùng Bảo Chi càng thêm không dễ chịu.

Lý Hà Hoa và Phùng Vĩnh Kim đều cảm thấy Tiết Băng Thanh hại chết Phùng Nhị Cẩu, đứa con gái bị bỏ lại tự nhiên là giận cá chém thớt, không đánh thì cũng mắng.

Vẫn là Khương Thế Huân nhìn không được, thương tiếc thân thế cô ta bi thảm, cảnh cáo người Phùng gia, tiêu tiền giúp đỡ cô ta đi học.

Lúc này Phùng Bảo Chi mới tốt hơn chút.

Tất nhiên là không thể so với con gái ruột Khương Chỉ Oánh rồi.

Cho nên cô ta vẫn luôn mơ ước trở thành con gái của Khương Thế Huân, làm cho Tiết Băng Thanh và Khương Thế Huân ở bên nhau.

Cảm thấy như vậy, Tiết Băng Thanh sẽ không bỏ rơi cô ta rời đi.

Sau khi Phùng Chi Chi đoạt xá Phùng Bảo Chi, không chỉ có được ký ức, mà cũng biết được tâm nguyện của cô ta.

Cho nên lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tiết Băng Thanh ngủ say, yên lặng ở trong lòng nói: Phùng Bảo Chi, cô an tâm đi, từ nay về sau, tôi chính là cô. Tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô, đạt được ước mơ tha thiết có một cuộc sống hạnh phúc. Đem Khương Chỉ Oánh giẫm dưới chân, để nó cũng nếm thử cuộc sống cô từng bị cực khổ.

……

Khương gia.

Chắc chắn Khương Chỉ Oánh không biết Phùng Chi Chi, hoặc là nói ý chí muốn trở thành người tốt của Phùng Bảo Chi.

Cô đánh răng, dùng nước nóng Khương Thế Huân chuẩn bị để rửa mặt và hai chân xong, chưa kịp làm gì tiếp theo đã bị Khương Thế Huân ôm tới trên giường.

Khương Thế Huân đắp chăn đàng hoàng cho cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Châu Châu ngoan, mau ngủ.”

Khương Chỉ Oánh vừa thấy anh phải đi, đột nhiên nghĩ đến chuyện Đường Ngọc Lan mang thai, vội vàng nói: “Ba ba, mẹ có em trai.”

Khương Thế Huân hoảng sợ, xoay người lại, đi nhanh trở lại mép giường, nôn nóng hỏi: “Châu Châu, con vừa mới nói cái gì?”

Khương Chỉ Oánh chớp mắt: “Mẹ có em trai đó, không gian nói.”

Cô chỉ mới nhớ ra chuyện này, Khương Thế Huân cùng Đường Ngọc Lan đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, lỡ như ban đêm làm bậy, làm đứa bé trong bụng bị thương thì sao?

Cô mới 4 tuổi đã bị cho ngủ một mình, có thể thấy được hai người này có bao nhiêu “Làm bậy”.

Cũng may Khương Thế Huân không biết cô đang chửi thầm, bằng không chỉ sợ tức giận tét mông cô.

Khương Thế Huân kích động một hồi lâu mới bình tĩnh lại, làm bộ dường như không có việc gì nói: “Tốt, ba ba đã biết, con mau ngủ đi, ba về phòng đây.”

Nếu là Khương Chỉ Oánh nói, anh sẽ không tin. Nhưng con bé nói là không gian nói, Khương Thế Huân cũng không dám không tin.

A Lan lại có sao? Anh phải nói cho A Lan biết mới được.

Đã có em bé, vậy thì từ giờ trở đi đều phải cẩn thận.

Khương Thế Huân đầu nặng chân nhẹ mà đi ra ngoài, thuận tiện giúp Khương Chỉ Oánh đóng cửa lại.

Phòng Khương Chỉ Oánh thông với hai người họ, ở giữa bức tường ngăn cách có một cánh cửa.

Muốn đi vào phòng Khương Chỉ Oánh, phải đi qua phòng bọn họ trước.

Bởi vì Khương Chỉ Oánh còn quá nhỏ, làm như vậy là vì an toàn. Nếu như ban đêm có chuyện gì, cũng thuận tiện cho bọn họ kịp thời chạy tới.

Đương nhiên thời điểm ngủ vào buổi tối ngủ, cánh cửa ở giữa chỉ có bọn họ mới mở được, miễn cho đứa nhỏ đột nhiên đi vào, thấy những thứ không nên nhìn, khụ khụ!