Chương 9: Nhỏ máu nhận chủ

Bây giờ Phùng Bảo Chi mới hơn 6 tuổi.

Lúc này mặt không đổi sắc mà dùng dao cắt qua ngón tay, bôi máu trên mặt dây chuyền. Một chút cũng không giống đứa bé.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm máu phía trên mặt dây chuyền. Ai ngờ một giây đồng hồ đi qua, vẫn không có gì thay đổi, máu không bị mặt dây chuyền hấp thu.

Phùng Bảo Chi không cam lòng, lại bôi một lượng máu lớn hơn. Hai giây trôi qua, vẫn không có hấp thu.

Cô ta cắn chặt răng, dứt khoát trực tiếp ấn mặt dây chuyền lên miệng vết thương. Nhưng mà lại qua một giây, vẫn như cũ không có bất luận phản ứng gì.

Phảng phất chỉ là một khối vật chết bình thường. Tại sao lại như vậy?

Phùng Bảo Chi nhìn chằm chằm nó, như thế nào cũng không cam tâm. Chẳng lẽ cô ta nghĩ sai rồi?

Đây là mặt trang sức bình thường, bên trong căn bản không có không gian? Không được, cô phải thử lại. Lỡ như máu không đủ thì sao?

……

Phùng gia đứng ngoài cửa.

Tô Thúy Hà mắng xong một lúc sau, Đường Chính Hùng liền nói với Đường Hưng Quốc: “Thằng hai, con trực tiếp trèo tường vào, đem cửa mở ra!”

Bởi vì Phùng Nhị Cẩu ở nhà, cửa lớn Phùng gia không khoá bên ngoài, chỉ cần ở bên trong là có thể mở ra. Phùng Nhị Cẩu trốn ở bên trong không chịu mở cửa, bọn họ cũng không thể vẫn luôn ở bên ngoài náo loạn.

Nếu như những người khác của Phùng gia trở lại, bọn họ muốn thu thập Phùng Nhị Cẩu cũng không dễ dàng như vậy.

Đường Hưng Quốc gật đầu, đi đến bức tường: “Mọi người chờ, con lập tức trèo lên!”

Tường xung quanh Phùng gia là dùng bùn đất đắp lên, chỉ cao có hai mét, phía trên không cắm mảnh vỡ thủy tinh, cũng không có xương rồng, chỉ có một ít cỏ dại.

Đường Hưng Quốc dễ như trở bàn tay nhảy qua. Phùng Anh Tuấn mới vừa đi ra sân, liền thấy Đường Hưng Quốc tiến vào, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi.

“Đường lão nhị anh đang làm gì đó! Tôi nói cho anh biết anh đây là tự tiện xông vào nhà dân!”

Đường Hưng Quốc không thèm để ý tới hắn, bước qua mở cửa cổng, để người bên ngoài tiến vào.

Sau đó xoay người đi tới trước mặt Phùng Anh Tuấn: “Phùng Nhị Cẩu, mày ngứa da rồi hả, dám ăn hϊếp Châu Chau nhà bọn tao.”

Phùng Anh Tuấn sợ tới mức xoay người muốn chạy. Kết quả mới vừa chạy chưa được hai bước, đã bị Đường Hưng Quốc từ sau lưng bắt lấy, đem hắn ấn xuống mặt đất.

Mặt đất đều là đất đá cứng cáp. Ngày thường Phùng Anh Tuấn được nuông chiều, căn bản chưa ăn qua đau khổ.

Đường Hưng Quốc mới vừa đem hắn ấn trên mặt đất, hắn liền đau đớn la hét: "Mày bỏ tay ra! Đừng tưởng rằng anh trai của mày là đại đội trưởng, thì mày có thể làm xằng làm bậy!

Lão tử…… Lão tử cảnh cáo mày, nếu dám động thủ, lão tử liền…… Lão tử liền đi công xã tố cáo mày! Lão tử kêu công an tới bắt mày…… Ai u ai u…… mày…… mày nhẹ chút! Đau chết lão tử!”

Đường Hưng Quốc đem hai cánh tay hắn bắt chéo ở sau lưng, trên tay dùng một chút lực, Phùng Anh Tuấn liền đau đến ai da gọi bậy.

Lúc này Đường gia người cùng Khương Thế Huân đã vào Phùng gia sân.

Tô Thúy Hà đứng ở cửa sân Phùng gia, lớn giọng đem chuyện Phùng Anh Tuấn ức hϊếp Khương Chỉ Oánh nói một lần.

Người dân trong thôn chạy tới xem náo nhiệt vốn đang cảm thấy Đường gia có chút quá mức, vừa nghe Tô Thúy Hà nói Khương Chỉ Oánh xém bị Phùng Anh Tuấn hại chết, thì cảm thấy Phùng Anh Tuấn xứng đáng.

Khương Chỉ Oánh bị Khương Thế Huân ôm vào trong ngực, tò mò đánh giá căn nhà của Phùng gia. Nói đúng hơn, cô muốn nhìn xem nữ chủ đang ở đâu. Ai ngờ đúng lúc này, cô đột nhiên cảm ứng được cái gì đó.

Ánh mắt Khương Chỉ Oánh sáng ngời! Nơi này có bảo vật! Nhất định là mặt dây chuyền ngọc của nguyên chủ.