Chương 33

Thực Lão mò ra một cái bình, rót cho mình một chén rượu, Tụ Bảo Bồn ngửi thấy mùi rượu thì đôi mắt lập tức sáng lên, cậu nịnh bợ cười nói với Thực Lão: “Thực Lão, rót cho tôi một ly nhé?”

“Cậu vẫn là một đứa trẻ mà uống rượu cái gì?” Ánh mắt của Thực Lão nhìn lướt qua cái yếm đỏ chót của Tụ Bảo Bồn, giễu cợt nói: “Nếu không thì cho cậu một ly sữa bò nóng nhé.”

Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng Thực Lão vẫn cầm ra hai ly rượu và rót rượu tiên vào, ông ấy vung tay lên, hai ly rượu bay lên trời, một ly rơi xuống trước mặt Tiền Giai Ninh, một ly khác rơi xuống trong tay Tụ Bảo Bồn.

“Tiểu Mễ à, ăn xong bữa cơm này, tôi phải nói lời tạm biệt với cô rồi.” Thực Lão nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt hơi xúc động.

Tiền Giai Ninh vừa nghe xong thì nước mắt lập tức rơi xuống: “Thực Lão, tôi không nỡ bỏ ông! Lúc nào thì tôi có thể gặp lại ông?”

Thực Lão vừa nghe xong thì lập tức lộ ra biểu cảm sợ hãi: “Cô đừng bao giờ nhớ đến tôi, lần sau nếu cô gặp tôi thì xác định lại là tôi hỏi mượn tiền của Tụ Bảo Bồn, tôi là thần đói cho sạch, rách cho thơm, chuyện mượn tiền này tôi làm một lần là được rồi, tôi sẽ cố gắng không làm lần thứ hai. Tôi nói cho cô biết, toàn bộ tiên giới đều không có ai keo kiệt như Tụ Bảo Bồn, mượn tiền lấy lãi mà còn phải đi ra ngoài dạy riêng miễn phí, thật là một cái bẫy chết thần tiên.”

Tiền Giai Ninh nhìn vẻ mặt vô tội của Tụ Bảo Bồn thì bội phục phục sát đất, đây quả thực là gian thương đứng đầu của tiên giới! Có thể may mắn gặp được người hợp tác có lòng dạ đen tối thủ đoạn độc ác nhất trí đối ngoại như vậy, Tiền Giai Ninh cảm thấy mình may mắn hơn những thần tiên ở tiên giới rất nhiều.

Thực Lão uống hai ngụm rượu để đè nén sự kinh sợ, sau đó ông ấy đặt ly rượu sang một bên: “Mặc dù cô không phải là học trò do tôi nghiêm túc thu nhận, nhưng suy cho cùng tôi đã dạy cô một đợt, nên tôi tặng cô một món quà ly biệt.”

Thực Lão lau chuỗi hạt được đeo trên tay, một cái rương có phong cách cổ xưa xuất hiện ở trong tay Thực Lão: “Đây là dụng cụ cắt gọt mà năm tôi thành tiên đã mang từ nhân gian tới tiên giới, hôm nay tôi tặng bọn chúng cho cô, hy vọng cô có thể sử dụng thật tốt.”

Mũi của Tiền Giai Ninh hơi chua xót, cô đứng lên khỏi ghế và đi tới trước mặt Thực Lão, dựa theo lễ nghi cổ xưa cung kính dập đầu ba cái: “Rất cảm ơn ơn dạy bảo của thầy.”

Thực Lão nhìn đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng thở dài: “Hy vọng cô đừng phụ lòng khi được sống lại ở đời này.”

Thực Lão biến mất khỏi chiếc ghế, Tụ Bảo Bồn móc một chiếc nhẫn phát sáng từ trong túi ra và ném vào trong hư không: “Cho ông mượn tiền sửa phủ đệ.”

“Cảm ơn!” Tiếng cười sảng khoái của Thực Lão truyền tới, ngay sau đó giọng nói nhanh chóng biến mất.

Tiền Giai Ninh từ dưới đất đứng lên, cô sững sờ nhìn cái ghế mà Thực Lão đã từng ngồi: “Ông cụ trở về rồi sao?”

“Vốn dĩ chỉ là thần thức hạ phàm.” Tụ Bảo Bồn nhét một miếng thịt kho tàu đỏ tươi đầy dầu trơn bóng vào trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào ăn đến mức bóng loáng, nhấp một miếng rượu, Tụ Bảo Bồn giơ ly rượu với Tiền Giai Ninh: “Đừng suy nghĩ, mau ăn cơm đi, đây chính là món ăn do Thực Lão nấu, ăn xong sẽ có lợi cho cô.”

Tiền Giai Ninh cầm đũa lên, cô bắt đầu ăn từ bên cạnh bàn, cô nếm mỗi món một miếng, cô đều tỉ mỉ nhớ lại quá trình Thực Lão nấu món ăn này, ghi nhớ mùi vị của món ăn này. Tiền Giai Ninh không biết mình đã ăn bao lâu, lúc cô cảm thấy dạ dày đã căng đầy thì một viên viên thuốc bay vào trong miệng của cô, hóa thành nước chảy vào bụng, cảm giác no bụng lập tức biến mất, Tiền Giai Ninh cảm thấy cô còn có thể gặm thêm một con trâu.