Chương 4

Sáu tháng tuổi, không phải chính là thời điểm này ư? Con trai cô mới chỉ tròn sáu tháng mấy ngày trước.

Chẳng lẽ Thạch Đông Thanh sẽ nhân lúc cô bị bệnh hôn mê để mang đứa nhỏ đi sao?

Không, không!

Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, nó không phải là sự thật, chỉ là ảo giác cô sinh ra khi bị sốt, không thể là thật được.

Thạch Đông Thanh sẽ không làm như vậy, anh ta không phải là người như vậy.

Mặc dù từ lúc cô và Thạch Đông Thanh quen biết đến bây giờ không ở chung nhiều nhưng cô cũng hiểu rõ cách làm người của anh ta.

Anh ta là bộ đội tham gia quân ngũ, là một người bộ đội đáng tin cậy được huấn luyện trong quân đội.

Cha mẹ cô biết rõ một năm anh ta chưa chắc đã về nhà một chuyến mà vẫn đồng ý gả cô cho anh ta bởi vì anh ta là người không tệ, trong mười dặm tám thôn quanh đây anh ta cũng được công nhận là một chàng trai tốt.

Cô cũng cam tâm tình nguyện lấy anh ta. Anh ta xuất thân sạch sẽ, ngoại hình tuấn tú, làm trong quân đội có trợ cấp có thể nuôi gia đình. Cha mẹ anh ta cũng hiền lành, anh trai và chị dâu không phải người thích gây chuyện.

Thạch Đông Thanh là một đối tượng kết hôn rất tốt. Bà mối giới thiệu biết bao nhiêu người mà cô có cảm tình với anh ta ngay lập tức.

Ba ngày sau khi kết hôn, anh ta quay về quân ngũ, hai tháng sau cô phát hiện mình có thai. Trong thời gian Bán Hạ mang thai, mặc dù Thạch Đông Thanh không về nhà nhưng vẫn đều đặn gửi trợ cấp quân đội về hằng tháng, một nửa cho cha mẹ anh ta, một nửa cho người vợ là cô đây.

Dưới tình huống không ra ở riêng mà vẫn được chia một nửa cho cô làm Bán Hạ rất hài lòng, cha mẹ cô cũng nói người nhà họ Thạch phúc hậu.

Cuộc sống của cô trôi qua thật sự không tệ, khá giả hơn hơn hầu hết những người trong thôn, khuyết điểm duy nhất chỉ là chồng cô không ở nhà. Nhưng Bán Hạ cảm thấy chuyện này không hề có vấn đề gì, dù sao cuộc sống của một người đâu thể hoàn toàn như ý được.

Cô tràn đầy mong chờ với cuộc sống sau này, cô tin rằng mình có thể sống tốt, nuôi nấng con nên người, để chồng mình ở quân đội không phải lo lắng.

Bán Hạ vô cùng kỳ vọng vào tương lai như vậy, sao có thể chỉ vì một giấc mơ mà lại tin rằng người đàn ông của mình sẽ mang con trai đi tặng cho người khác?

Dọc theo đường đi Bán Hạ vẫn không thấy bóng dáng Thạch Đông Thanh và đứa nhỏ, trong lòng cô lại càng lúc càng sốt ruột. Cô chạy một hơi năm sáu dặm đường không ngừng nghỉ đến bệnh viện trên thị trấn.

“Hộc… Hộc…” Bán Hạ khom người xuống thở hổn hển một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Trung tâm y tế thị trấn này của bọn họ rất nhỏ, tổng cộng chỉ có bảy tám căn phòng, cũng chỉ có vài bác sĩ ngồi khám, không phân khoa nhi với không khoa nhi. Bán Hạ đi tìm từng phòng khám một, đẩy cả cửa phòng bệnh đang đóng ra để xem cũng không có. Thạch Đông Thanh và đứa nhỏ đều không ở trung tâm y tế.

"Đồng chí." Bán Hạ ngăn một nữ y tá đang thu thập chai thuốc trong phòng bệnh lại: “Xin hỏi cô có thấy một người đàn ông bế đứa trẻ sáu tháng tuổi đến bệnh viện không?”

Y tá đang ôm rất nhiều đồ trong tay, hơi mất kiên nhẫn trả lời: “Không có, không có, cô tự đi tìm đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.” Cô ấy nói xong bèn muốn vượt qua Bán Hạ để rời đi.