Chương 41

Vương Thúy Hoa cũng không đồng ý đưa Tiểu Thạch Đầu cho Bán Hạ, đứng một bên liên tục lắc đầu.

"Không được, phải đưa Tiểu Thạch Đầu cho chúng ta, không thể nhận người khác làm cha."

Vương Hồng Anh khẽ nhếch miệng, rất muốn nói một câu, trước đây không phải cũng đưa cho người khác sao? Nếu không phải Bán Hạ tìm về, Tiểu Thạch Đầu đã sớm gọi người khác là cha, là mẹ rồi.

Thạch Đông Thanh: "Đưa cho cô ấy đi, con không còn mặt mũi nào để ép buộc Tiểu Thạch Đầu nữa, nếu Bán Hạ không tranh, thì con cũng không giành được."

Vương Thúy Hoa vô thức hỏi ngược lại:

"Tại sao không giành được?"

Thạch Đông Thanh ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh cửa, cúi thấp đầu, vẻ mặt khó hiểu:

"Con đưa con mình cho người khác..."

Những lời này giống như một cái kìm bóp chết cổ họng hai vợ chồng già họ Thạch.

Đúng vậy! Nếu Bán Hạ yêu cầu quốc gia làm chủ, những cán bộ đó chắc chắn sẽ không giao con cho Đông Thanh.

Hơn nữa Đông Thanh còn là bộ đội, làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng không tốt.

Vương Thúy Hoa vỗ bắp đùi, lau nước mắt:

"Tôi đã tạo nghiệt gì vậy chứ!"

Cha Thạch cũng buồn bực hút điếu thuốc.

Thạch Đông Phương và Vương Hồng Anh nhìn nhau thở dài.

Xảy ra chuyện gì vậy, rõ ràng lúc trước mọi thứ vẫn đang rất tốt, nhưng chỉ mới qua mấy ngày đã thay đổi, làm gia đình xáo trộn.

...

Cô Lâm ở huyện không yên tâm về Bán Hạ nên đặc biệt xin nghỉ trở về nhà.

Vừa vào cửa, bà ấy đã lập tức kéo Bán Hạ qua trách mắng, hỏi cô rất nhiều câu.

Bà ấy biết Bán Hạ muốn ly hôn tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng cũng không giống như những người khác cảm thấy điều đó không tốt.

"Mình sống cuộc sống của mình, cô cũng không biết cuộc sống của cháu ở đây như thế nào, ly hôn thì ly hôn, trong thành phố cũng có rất nhiều người ly hôn, sau này cô tìm cho cháu một người tốt, để cháu gả lên thành phố."

Hai mắt Trương Thục Phân sáng lên.

Bán Hạ cười nói.

"Cô à, cháu cũng không hy vọng mình có may mắn này, bây giờ cháu chỉ muốn nuôi dưỡng Tiểu Thạch Đầu thật tốt, tự mình nâng cao cuộc sống. Phụ nữ chúng ta không cần phải dựa vào đàn ông để sống."

Cô Lâm gật đầu.

"Cũng đúng, nhưng cháu còn trẻ, không thể không tìm người nương tựa được, việc sống một cuộc sống tốt đẹp và tìm được một người đàn ông tốt là không hai chuyện khác nhau..”

Trương Thục Phân ở một bên phụ họa.

"Đúng vậy, cô này, cô giúp con bé tìm đi, có ai tốt thì nói cho chị."

"Đương nhiên, em chỉ có một cô cháu gái, không giúp con bé thì giúp ai."

Bán Hạ bất lực, cô còn chưa ly hôn mà hai vị người lớn trong nhà đã bắt đầu suy nghĩ tìm mối tốt cho cô rồi.

Thực ra trong lòng cô biết rõ, phụ nữ ly hôn muốn tìm một người tốt về mọi mặt, còn chấp nhận được Tiểu Thạch Đầu là rất khó, nên cô cũng không ôm mộng tái giá.

“Cô, cô có biết trên huyện có cửa hàng nào bán sỉ thực phẩm phụ không?”

Cô Lâm: “Cháu hỏi cái này làm gì? Muốn đi mua đồ hả? Không phải gần thị trấn của chúng ta có một Cung Tiêu Xã sao?”

Mấy ngày nay Bán Hạ vẫn luôn nói với gia đình về những suy tính của mình: “Cháu tính mở kinh doanh bán lẻ.”

Vừa nghe tới việc buôn bán, Trương Thục Phân đã cảm thấy không đáng tin: “Trên người con có bao nhiêu tiền? Lúc này đừng để mất hết tất cả tiền bạc, con nhìn xem trước kia đầu cơ trục lợi có gì tốt, cả gia sản cũng bị tịch thu rồi.”