Chương 46

Một hộp diêm nhập vào giá ba xu, hai xu cũng có. Bán Hạ một lúc mua liền năm mươi hộp.

Một cục xà phòng giá ba hào, có thể bán lại với giá ba hào sáu, Bán Hạ mua ba mươi cục, dù sao không phải ai cũng cam lòng chịu dùng thứ này.

Ở đây lại tốn thêm sáu tệ tám hào rưỡi.

Bán Hạ lần đầu tiên nhập hàng tốn hết năm mươi tám tệ tám hào.

Cô Lâm líu lưỡi nói: “Mèn đét ơi, mấy cái này nhìn không có bao nhiêu thế mà cộng vào lại tốn cả mớ tiền nha, sắp bằng nửa tháng lương của cô rồi.”

Bán Hạ tính toán một chút, nếu bán được hết mấy thứ này đi, đại khái cô có thể kiếm được hơn mười tám tệ. Nếu một tháng có thể nhập hàng hai lần, cô không cần phải lo gì nữa.

Mạch Đông đứng trông giữ một đống đồ có chút phát sầu: “Nên để hai người gánh hàng đến mới đúng.”

Bán Hạ và Mạch Đông đều tay không mà đến.

Cô Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Các cháu chờ cô một lát, cô đi vào xưởng mượn cái xe ba gác, đẩy đến bến xe xong để lên xe là được rồi.”

Bán Hạ gật đầu, cũng chỉ có cách này thôi.

Nhà máy may mặc cách đây cũng không xa, chưa bao lâu cô Lâm và Mạch Đông đã đẩy theo chiếc xe ba gác về.

Mọi người cùng nhau đặt đồ đạc trên mặt đất lên xe ba gác, đẩy xe tới bến xe.

Trên đường đi cô Lâm nói: “Nếu có cái xe đạp thì tốt rồi, một trăm hai trăm cân gì đấy chở đi rất tiện, lên huyện cũng không tính là xa, đi đi lại lại cũng thuận tiện. Không cần lúc nào cũng phải canh thời gian chờ chuyến xe khách, các cháu xuống nông thôn cũng có thể chở theo hàng.”

Nhà cô Lâm có một chiếc xe đạp, nhưng bình thường đều là dượng Lâm đi, cô Lâm về nhà mẹ đẻ đều đi bằng xe khách.

Bán Hạ cũng nghĩ như vậy, thế nhưng muốn mua xe đạp phải có phiếu, tạm thời trong khoảng thời gian này đúng là không mua được.

Sau khi đến nhà ga, xe vẫn dừng lại ở đó, chính là chưa tới giờ khởi hành, mấy người Bán Hạ dưới ánh mắt của nhân viên bán vé chuyển đồ đạc lên xe.

"Đây là làm gì vậy? Mua nhiều thứ thế?”

Nhân viên bán vé vẫn là chị gái cung cấp tin tức của Thạch Đông Thanh cho Bán Hạ.

Bán Hạ cười cười không giải thích nhiều, chỉ nói là có chút chuyện.

Con người chị gái này cũng không tệ lắm, thấy đồ đạc nhiều bèn để cho bọn Bán Hạ ngồi ở phía trước, còn để cho đồng hương đã ngồi xong dời về phía sau một chút, đổi vị trí.

Bây giờ mọi người chất phác đều luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, đồng hương không nói hai lời, vội vàng chuyển chỗ ngồi xuống một góc, ngồi ở phía sau.

Mà đồ đạc của bọn Bán Hạ thì để chỗ trống phía trước xe khách, chị gái và tài xế cũng không ghét bỏ nói bọn họ chiếm chỗ lớn, sau đó bắt trả thêm tiền hay gì khác.

Cô Lâm đưa hai chị em Bán Hạ lên xe, nói hai câu rồi rời đi, trước khi đi còn hỏi Bán Hạ, nếu có xe đạp cũ đã qua sử dụng có muốn hay không?

Bán Hạ nghe xong gật đầu, chỉ cần có thể đi, không quan trọng nó đã qua sử dụng hay chưa, nếu mua một chiếc xe đạp mới để cô đi lên núi xuống nông thôn đi bán hàng, cô cảm thấy rất đau lòng.

"Được rồi, cô giúp cháu xem trong nhà máy của cô hoặc trong khu tập thể khẳng định có người muốn đổi mới, chờ hỏi xong cô sẽ thông báo cho cháu."

Nói xong, cô Lâm phất phất tay rời đi.