Chương 7

Hai đứa nhỏ nhà anh cả Thạch không để ý lời người khác nói, ôm bát ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ trong phòng. Trưa hôm nay nhà làm món trứng rán.

Trong lòng Bán Hạ trống rỗng khó chịu, cô cảm giác tất cả những ảo tưởng dọc đường đi của mình đã tan vỡ, không có chút cảm nhận chân thật nào như bây giờ.

Nhưng tất cả những chuyện trong quyển sách cô mơ khả năng đều là sự thật, nếu không làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Vương Thúy Hoa bưng hai bát cơm vào phòng, thấy Bán Hạ còn đang ngồi cạnh cửa, bên ngoài cũng không thấy bóng dáng Thạch Đông Thanh đâu, nhướng mày: “Sao Đông Thanh còn chưa về? Trời nóng như vậy, con về trước sao không bế đứa nhỏ về theo.”

Khóe miệng Bán Hạ giật giật, dời mắt về phía bát cơm trong tay bà ta, sau đó đứng dậy nhận một chén, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Ăn như hùm như hổ, như chết đói ba ngày vậy.

Mọi người trong phòng nghi hoặc nhìn nhau, thế này là sao?

Vương Thúy Hoa cũng có hơi không chịu nổi, bà ta thân làm mẹ chồng hỏi han vài câu, thế mà con dâu lại chỉ biết ăn không trả lời lấy một tiếng. Chờ Đông Thanh về phải nói cho nó biết, để nó dạy bảo lại đứa con dâu này mới được.

Bán Hạ ăn được nửa bát cuối cùng cũng hồi phục lại sức lực, cho dù Thạch Đông Thanh thật sự mang đứa nhỏ cho người khác cô vẫn có thể tìm được. Cô biết con mình ở đâu, cuốn sách trong mơ có nói qua, cô phải ăn no mới có sức đưa con trở về.

Bây giờ cô cảm thấy rất biết ơn giấc mơ kia, tổ tiên phù hộ, đây chắc chắn là dấu hiệu cảnh báo cho tương lai.

Vương Thúy Hoa giữ bát đứng ở cửa nửa ngày cũng không thấy con trai mình về, quay đầu hỏi Bán Hạ: “Đông Thanh với Tiểu Thạch Đầu đâu? Sao còn chưa về?”

Bán Hạ phồng má hung hăng nhai đầy miệng cơm, như có thù có oán với hạt gạo: “Con không thấy, lúc con từ nhà chạy lên huyện còn đi quanh một vòng nhưng đều không thấy người, bệnh viện, nhà ga cũng không có.”

“Không thấy?” Người nhà họ Thạch có chút bối rối, Vương Thúy Hoa vội hỏi: “Vậy nó mang theo đứa nhỏ đi đâu rồi?”

Bán Hạ ngẩng đầu nhìn bà một cái: “Con không biết.”

Cô biết bây giờ nếu còn nói Thạch Đông Thanh tặng đứa nhỏ cho người khác chắc chắn không ai tin, mọi người còn có thể cho rằng cô suy nghĩ vớ vẩn đến phát điên rồi. Nói nhiều thêm nữa gia đình chồng không chừng sẽ tưởng cô mắc bệnh tâm thần, tìm không thấy người nên mới mù quáng bảo chồng mình đem cho con đi.

Chờ tới khi Thạch Đông Thanh về không mang theo con, bọn họ tự nhiên sẽ biết anh ta làm ra chuyện tốt gì.

Vương Thúy Hoa cảm thấy hơi sốt ruột, Đông Thanh bế đứa nhỏ đi lâu như vậy vẫn chưa về, cũng không sợ đứa nhỏ bị đói à?

Thạch Lão Thật cơm nước xong xuôi bắt đầu lấy điếu thuốc ra hút, rít được hai hơi rồi nói: “Gấp cái gì, Đông Thanh ở trong quân đội tốt xấu gì cũng là binh trưởng, có cái gì mà nó không biết.”

Vương Thúy Hoa lườm ông một cái: “Trong quân đội không dạy cách nuôi con.”

Thạch Lão Thật không tranh cãi với bà ta, nhàn nhã thoải mái hút thêm điếu nữa.

Bán Hạ ăn cũng hòm hòm lại sức rồi đặt đũa xuống: “Chị dâu, chị thu dọn giúp em một chút, em ra ngoài có tí việc.”

“Ừ ừ, để đó chị làm cho.” Vương Hồng Anh đáp.

Nhìn bóng lưng Bán Hạ bước về phòng, Vương Hồng Anh quay sang nhỏ giọng nói với mẹ chồng: “Mẹ, Bán Hạ hôm nay lạ lắm.”