Chương 11:

Phó Tiền Bảo có thể gọi thức ăn ngoài, cũng có thể mua sắm trên mạng, còn có được nông trường, có thể trồng rau trồng cây ăn quả, còn có thể nuôi gà nuôi bò vân vân.

Nông trường rất rộng rãi, bãi cỏ xanh rờn mênh mông bát ngát, bên trên cây táo còn có mấy quả táo đỏ rực tươi ngon!

Hà Loan Loan tiện tay hái một quả táo, cắn một cái, trong veo giòn xốp, thật sự quá ngon!

Nhưng làm cho cô ngoài ý muốn nhất chính là, sau khi cô ăn quả táo này vào bỗng nhiên cảm giác cổ chân bị đau tựa hồ đã đỡ hơn một chút!

Chẳng lẽ là đồ vật trong không gian này mang theo hiệu quả thần kỳ?

Hà Loan Loan đi thử vài bước, vậy mà phát hiện cổ chân không còn đau cho lắm, mặc dù vẫn khập khiễng, nhưng không quá ảnh hưởng đến việc đi bộ!

Cô đi đến căn nhà gỗ nhỏ, cất kỹ đồ vật mình muốn cất, nhất là tiền mặt là phải đặt ở bên trong không gian, nếu như bị Trần Thúy Hoa trộm thì sẽ không tốt.

Số dư hệ thống của Hà Loan Loan còn rất nhiều, đủ cho cô có thể mua sắm thoải mái.

Bởi vậy cô vào trong Thương Thành nhìn một vòng, càng nhìn càng kinh ngạc, trên mạng lại còn có thể mua biệt thự!

Ngón tay chỉ mấy lần, mua sắm, trả tiền, không nghĩ tới rất nhanh trong nông trại liền xuất hiện một căn biệt thự!

Chờ Hà Loan Loan đi vào xem xét, biệt thự rất xinh đẹp, nhưng trước mắt vẫn trống không, cô lập tức mua một ít đồ dùng trong nhà, và vật dụng thường ngày, ước chừng là bởi vì đây là bàn tay vàng hệ thống cho cô, đồ vật cô mua sắm đều nhanh chóng xuất hiện ở trong biệt thự.

Chờ Hà Loan Loan sửa soạn xong biệt thự, thoải mái tắm rửa một cái, ăn một bữa thức ăn ngoài ngon miệng, lại bôi thuốc lên đầu và chân xong, ở trong biệt thự ngủ một giấc, lúc này mới trở lại thế giới hiện thực.

Lúc Hà Loan Loan hưởng thụ, Hà Linh Linh đang khóc không ra nước mắt vì bị khói trong lò hun sặc, ho khan không ngừng.

Cô ta không nghĩ tới, nấu một nồi cháo rau dại đơn giản cũng sẽ khó như vậy!

Rất nhanh, sắc trời tối xuống, người nhà họ Hà lần lượt đều trở về.

Trần Thúy Hoa cũng cãi nhau với người ta xong trở về, cãi đến miệng đắng lưỡi khô, bụng đói kêu vang, vào cửa liền muốn ăn cơm.

Hà Thủ Phúc từ trong ruộng trở về, con trai cả nhà họ Hà Hà Đại Cương cũng vừa từ trên trấn tan tầm trở về, làm một ngày đói đến miệng mím chặt, vợ con trai cả Dương Ngọc Phương ôm đứa bé ra oán trách, đói đến mức không có sữa.

Nhưng chờ Hà Linh Linh đầy tro bụi bưng cơm ra, tất cả mọi người đều chấn kinh!

Đây là cái thứ gì? Một chậu đồ vật như thức ăn cho heo vậy! Sền sệt, nhìn đã không muốn ăn!

Hà Linh Linh tủi thân nói: "Con cũng không biết nấu cơm, cậu, mợ, anh cả chị cả, nếu không lần sau vẫn là để Loan Loan làm..."

Hà Loan Loan vừa lúc chạy ra, cười lạnh một tiếng: "Không biết nấu cơm thì có thể học, chỉ có không muốn làm chứ không có không biết làm! Tôi cũng không phải mẹ ruột của chị, dựa vào cái gì mà mỗi ngày đều phải nấu cơm cho chị ăn?"

Hà Linh Linh sắc mặt tái xanh, Trần Thúy Hoa không kiên nhẫn nói: "Được rồi! Ăn cơm! Không phải chỉ là cháo rau dại thôi sao? Chịu đựng ăn đi!"

Nói rồi, bà ta bụng đói ăn quàng ăn một miếng, một giây sau: "Ọe..."

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm bà ta, Trần Thúy Hoa trong nháy mắt có chút tức giận!

Chỉ một nồi cháo rau dại đơn giản như vậy, Linh Linh sao có thể nấu thành thế này?

Trước kia khi Hà Loan Loan nấu cơm, cho dù nguyên liệu nấu ăn có tệ thì cũng có thể nấu rất ngon!

Bà ta đói lả, có chút u oán nhìn Hà Linh Linh: "Quá mặn rồi!"

Hà Linh Linh lập tức ấm ức, nước mắt cộp cộp xuống rơi, nhìn Hà Thủ Phúc: "Cậu, đều là lỗi của con, con không biết Loan Loan bỗng nhiên không muốn nấu cơm, không chuẩn bị trước."

Hà Thủ Phúc ngửi mùi cháo rau dại kia thôi đã không muốn ăn rồi, cuối cùng thở dài: "Loan Loan hôm nay bị thương, cũng không thể mỗi ngày đều để con bé nấu cơm được."