Chương 13

Bà nội Vương đã sống ở huyện này mấy chục năm, vòng tròn bạn bè của bà về cơ bản đều là những ông già và bà già đã nghỉ hưu.

Căn nhà bà tìm cho Lục Hạ nằm trong xưởng đồ hộp của huyện, chủ nhân là một đôi vợ chồng già đã nghỉ hưu, con cái đều đã thành gia lập nghiệp, đơn vị đều phân nhà để ở nên không sống cùng nhau.

Cách bố trí ngôi nhà của họ tương tự như nhà của bà nội Vương, với hai phòng ngủ, một phòng khách và có sân. Con trai và con gái của họ đều ở huyện, chỉ tụ họp trong những ngày lễ tết, buổi tối ai về nhà nấy nên căn phòng này vẫn luôn trống không.

Hai vợ chồng già chưa bao giờ nghĩ đến việc cho thuê nhà, họ từng là công nhân viên chức của một xưởng đồ hộp, hiện tại có lương hưu cũng không thiếu tiền, vì vậy họ chưa bao giờ nghĩ đến việc cho người khác vào ở. Chính bà nội Vương là người biết trong nhà bọn họ có một căn nhà trống nên mới chủ động hỏi.

Hai vợ chồng già nghĩ rằng căn phòng trống cũng là trống, lại nghe bà nội Vương nói đó là một cô gái tốt, còn mang theo một đứa trẻ rất đáng thương, cho nên họ mới đồng ý cho thuê.

Bà nội Vương không nói cho Lục Hạ biết chuyện này nhưng Lục Hạ đã đoán được, trong lòng rất cảm kích.

Tất cả những điều này đều do nguyên chủ mang đến cho cô và cô sẽ nuôi dạy con gái thật tốt, biết ơn cuộc sống mà cô ấy đã cho và những tài nguyên mà cô ấy để lại.

"Ông nội Triệu và bà nội Ngô đều là những người tốt bụng, nhà bọn họ hơi cũ nhưng nơi này yên tĩnh, hàng xóm rất dễ sống chung."

Bà nội Vương đi trên đường nói thêm cho Lục Hạ về tình hình.

Lục Hạ rất cảm kích: "Bà nội Vương, con làm bà lo lắng rồi."

"Một lát nữa con nên tự đến nhìn xem, nếu thích thì có thể ở lại, nếu không thích chúng ta lại tìm."

Lục Hạ bây giờ chỉ muốn có một nơi để ở, miễn là đối phương không bắt bẻ hoàn cảnh của cô thì nơi nào cũng được.

Cô có một đứa con chưa đầy bốn tháng tuổi, không dễ dàng để tự thuê một căn nhà, rất nhiều chủ nhà không vui khi cho người có con thuê.

Cô là một người phụ nữ đã ly hôn, trong thời đại này rất nhiều người có thành kiến với phụ nữ đã ly hôn.

Ông bà chủ nhà thật sự tốt bụng như lời bà nội Vương nói, rất hòa ái, khi nhìn thấy đứa bé trong vòng tay Lục Hạ thì càng thích hơn.

Đứa cháu trai nhỏ nhất của họ đã mười mấy tuổi, cháu trai lớn nhất đã ngoài hai mươi tuổi nhưng không vội kết hôn, trong nhà đã lâu không thấy đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy.

Lục Hạ bước vào phòng cô, căn phòng không lớn, ước chừng chỉ có sáu, bảy mét vuông, một chiếc giường và bàn thì chỉ còn lại một lối đi.

Mặc dù phòng tương đối cũ nhưng được hai người già giữ gìn rất tốt, rất sạch sẽ và ngăn nắp, căn phòng này rõ ràng vừa mới được quét tước, cửa sổ và rèm cửa cũng dọn đến sạch sẽ.

Khi ông bà chủ nhà nhìn thấy cô, ánh mắt không có một tia cảm xúc khác thường và không hỏi về tình hình của cô, họ còn rất nhiệt tình nói rằng bình thường cũng có thể giúp đỡ trông đứa trẻ.

Chỉ là Lục Hạ không khỏi lắc đầu khi nghe nói tiền thuê nhà chỉ có ba đồng một tháng.

"Tiền thuê nhà này quá rẻ, giống như cho con sống miễn phí rồi."

Bà nội Ngô cười nói: "Giá này không hề rẻ chút nào."

Bà nội Vương biết tính tình của Lục Hạ, cô sợ nhất là chiếm tiện nghi của người khác, sợ nợ người khác liền nói:

"Ba đồng thực sự không nhiều lắm, bởi vì nếu con sống ở đây, con phải giúp việc gánh nước."

Căn nhà cũ không được kết nối với vòi nước, cần phải đi bộ khoảng bốn mươi đến năm mươi mét để lấy nước từ vòi công cộng.

Ông nội Triệu và bà nội Ngô bây giờ đã lớn tuổi rồi, đặc biệt là khi ông nội Triệu bị té ngã, chân cẳng không được tốt lắm vì vậy tất cả đều được người con trai thứ hai cũng sống tại xưởng đồ hộp của ông làm.

Nhưng hiện tại người con trai thứ hai đi nơi khác công tác học tập, con dâu phải chăm sóc hai con, một đứa chuẩn bị thi đại học, đứa còn lại phải thi vào cấp 3, bản thân cô ấy lại có công việc, bận tối mày tối mặt, hơn nữa sức khỏe bản thân cũng không được tốt lắm.

Do đó, bình thường dùng nước đều là nhờ con gái lớn đi thật xa tới lấy, điều này rất bất tiện.

Hai vợ chồng già quyết định cho thuê nhà, cũng là suy xét đến nhu cầu như vậy, không phải đơn thuần chiếu cố Lục Hạ.

Con cái cũng cho rằng như vậy là tốt cho nên cũng không phản đối.

Trước kia Lục Hạ Chi cũng đã làm công việc này, ruộng rau cần tưới nước, gần đó không có nguồn nước, cô phải chạy một đoạn đường dài ra sông để gánh nước.

Đây cũng là lý do tại sao có đất hoang để Lục Hạ Chi nhặt được hời.

Bà nội Vương nghĩ bây giờ Lục Hạ hẳn là không có tiền tiết kiệm trong tay, còn phải nuôi con, thuê nhà như vậy mới có thể tiết kiệm tiền.

Lục Hạ vẫn như cũ cảm thấy quá chiếu cố cô, hai vị trưởng lão cũng không dùng quá nhiều nước, bình thường giặt quần áo nấu cơm đều trực tiếp đến vòi nước công cộng, tắm rửa cũng đến phòng tắm công cộng - phòng xông hơi trong nhà máy cung cấp nước nóng miễn phí, phòng tắm liền ở bên cạnh.

Bình thường chỉ dùng một chút khi nấu ăn, một ngày chỉ một gánh nước liền đủ dùng.

Tiền thuê một ngôi nhà như vậy bình thường ít nhất năm đồng, hiện tại tiền thuê chỉ hơn một nửa.

Cô sống ở đây, còn có thể tận hưởng nước nóng miễn phí do nhà máy cung cấp, vậy vẫn là cô chiếm được tiện nghi.

Thấy vậy, bà nội Ngô càng hài lòng với Lục Hạ Chi.