Chương 27

Tào Vân nhìn Lộ Hạ với ánh mắt đánh giá, như thể đang nhìn những sản phẩm trên kệ hàng và bình phẩm từ đầu đến chân.

Lục Hạ giả vờ không nhìn thấy, hỏi:

"Bà nội Ngô, có khách tới ạ?"

Bà nội Ngô rất không hài lòng với thái độ của Tào Vân, bà kìm nén cơn tức giận trong lòng và giới thiệu ngắn gọn: "Đây là chị dâu thứ hai của con, Tào Vân."

Lục Hạ mỉm cười chào hỏi: "Chào chị dâu."

Tào Vân khịt mũi một tiếng, coi đó như là một câu trả lời.

"Mẹ, mẹ phải suy nghĩ thật kỹ những lời con vừa nói. Nếu không sau này em gái con phát hiện ra, sẽ không biết làm lớn chuyện đến mức nào nữa."

Tào Vân đứng dậy khỏi ghế, "Con phải về nhà chăm sóc bọn trẻ. Tiểu Vĩ sắp thi đại học, con không thể rời nhà quá lâu."

Trước khi rời đi còn dành cho Lục Hạ một cái nhìn đầy ẩn ý.

Biểu hiện này quá mức rõ ràng, Lục Hạ không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Bà nội Ngô, chị dâu tới đây có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, con trước đi xem đứa nhỏ đi. Đứa nhóc Mãn Mãn này thành tinh mất rồi, thấy con không về đúng giờ, liền liên tục gây tiếng động muốn đi ra ngoài."

Lục Hạ không tính toán nói sang chuyện khác, "Bà nội Ngô, là chuyện liên quan đến con sao?"

Sắc mặt bà nội Ngô có chút khó coi, "Con đừng lo lắng quá, đây là nhà của chúng ta, người khác không thể nói ra nói vào."

Lục Hạ bây giờ càng khẳng định Tào Vân tới đây là vì cô.

“Chị dâu, chị không muốn ông bà tiếp tục cho thuê nhà ạ?”

“Ý kiến của nó không quan trọng.”

Nói xong, bà nội Ngô sợ Lục Hạ suy nghĩ nhiều nên nói thêm:

“Nó nghe gió lại nhầm tưởng là mưa. Năm nay, hai đứa cháu trai một đứa phải thi cấp 3, đứa còn lại phải thi đại học, con trai thứ hai của ta lại không có ở nhà vào thời điểm quan trọng này. Chúng ta cũng không giúp được gì, áp lực dồn hết lên vai nó nên hay cằn nhằn. Con không cần để ý ”.

"Chị dâu chưa bao giờ ở chung với con, cho nên có hiểu lầm cũng là chuyện bình thường. Bà đừng nóng giận."

Bà nội Ngô muốn nói gì đó, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, "Thôi, không nói nó nữa, ta đi hâm nóng đồ ăn, về muộn thế này chắc là đói lả rồi đúng không?"

"Bà nội Ngô, bà không cần làm đâu, cũng không mất nhiều thời gian, đồ ăn còn chưa nguội, ăn vào cũng không bị bỏng miệng."

Lục Hạ trước mặt Ngô bà giả vờ như không có chuyện gì, buổi tối trở về phòng, bắt đầu đếm tài sản hiện tại của mình.

Trong khoảng thời gian này, cô kiếm được tổng cộng 139,56 tệ từ việc bán kem, hiện tại chỉ còn 106,73 tệ trong tay, chưa đầy nửa tháng cô đã tiêu hơn 25 tệ, tiêu tiền xem như tương đối lợi hại.

Lục Hạ kiếm tiền cũng không bạc đãi bản thân, đặc biệt là liên quan đến đồ ăn.

Ngoài ra, bà nội Ngô bọn họ thường giúp cô chăm sóc con cái, nấu ăn thêm cho cô mà không tính tiền.

Bởi vậy, cô đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua đồ ăn, nếu không phải khó khăn trong việc lấy phiếu thịt và phiếu đường thì cô còn chi ra nhiều hơn thế.

Số tiền đầu tư lớn đã có thành quả, không những làn da của cô được cải thiện mà nguồn sữa của cô cũng tăng lên, giờ đây cô có thể cho con bú chủ yếu bằng sữa, ăn dặm thêm thực phẩm bổ sung như cháo, lòng đỏ trứng gà nên không còn phải lo lắng không mua được sữa bột.

"Tiền vẫn còn quá ít." Lục Hạ thở dài.

Thời gian quá ngắn và cô vẫn chưa tích góp đủ tiền.

Vốn tưởng rằng cô có thể sống ở đây lâu dài, kiếm tiền cũng không cần quá gấp, bây giờ xem ra phải lên kế hoạch chuyển đi, cô không muốn bà nội Ngô và ông nội Triệu khó xử.

Số tiền tuy không nhiều nhưng cũng đủ tiêu dùng trong một thời gian. Nếu thật sự không tìm được nhà thích hợp, cô có thể ở nhà khách. Một tháng 30 tệ, cô có thể trả.

Chẳng qua đến lúc đó cô phải mang Mãn Mãn cùng đi, thời tiết bây giờ nóng như vậy, một đứa trẻ cũng quá vất vả.

Nhưng khi thời điểm đó đến cũng chỉ có thể ủy khuất bé con.

Lục Hạ nhìn Lục Mãn Mãn đang ngủ ngon lành, không biết đang mơ thấy gì, khóe môi nở nụ cười, tay còn vẫy vẫy.

Nửa tháng qua Mãn Mãn đã thay đổi rất nhiều, thân thể bắt đầu có da có thịt, khuôn mặt nhỏ cũng dần nảy nở, làn da càng ngày càng trắng, nhìn càng thêm đáng yêu.

Lục Hạ chắc chắn không phải là mẹ nên mới khen, mà vì đứa nhỏ thật sự rất xinh đẹp. Đôi mắt to tròn, khuôn miệng nhỏ nhắn, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, cô bé đã thừa hưởng hoàn hảo những ưu điểm của mẹ.

Lục Hạ đã cẩn thận quan sát, Mãn Mãn rất giống cô, không bị ảnh hưởng bởi gen của cha.

Ngày hôm sau, Lục Hạ không đi nhập hàng như thường lệ mà đi chợ đen xem có phiếu mua ô che mưa không.

Chợ đen ngày nay không còn mờ ám như xưa nữa, chỉ là mọi người quen gọi như vậy thôi.

"Thẩm Lão Tam, anh có thể giúp tôi tìm một phiếu ô che mưa được không?"

Lục Hạ bước tới trước mặt một người đàn ông mặc quần ống loe, áo sơ mi hoa, miệng ngậm điếu thuốc, ở huyện Nam Hồng, anh ta là anh chàng đẹp trai nhất, trên đường tỷ lệ người quay đầu nhìn là 300%, xem một lần không đủ, sẽ quay đầu xem thêm vài lần.

Những người thường xuyên đến chợ đen đều biết hắn là người đầu óc đặc biệt thông minh, trước cải cách mở cửa là một danh nhân ở chợ đen, cũng không biết đã bị bắt bao nhiêu lần. Sau cải cách mở cửa, hắn càng trở nên linh hoạt hơn, có nguồn cung cấp hàng hóa lớn nhất, toàn diện nhất.