Chương 7

"Bán tất cả chúng sao? Những con gà này đang đẻ rất nhiều trứng, bán lúc này không có lợi đâu!” Vưu Kim Lan kinh ngạc nói.

Có một số gia đình trong nhà máy nuôi gà trong kho củi, tất cả họ đều nuôi chúng để làm thức ăn cho riêng mình, và sẽ không dựa vào điều này để kiếm tiền.

Lục Hạ Chi là người nuôi gà tốt nhất, mười con gà mái có thể thu ít nhất năm hoặc sáu quả trứng mỗi ngày, Vưu Kim Lan đã thèm muốn từ lâu.

Lục Hạ cười nói: "Một con gà dù lớn hay nhỏ đều 3 đồng 2, tùy tiện chọn, thím muốn mua thì hãy mua một con."

Ngày nay gà nuôi để thịt một cân khoảng 9 hào đến 1 đồng, gà mái đẻ trứng sẽ đắt hơn một chút.

Những con gà do Lục Hạ Chi nuôi rất béo, mỗi con đều hơn ba cân, giá này rất hợp lý.

Vưu Kim Lan thấy Lục Hạ Chi nghiêm túc, càng ngày càng cảm thấy cô trở nên rất khác. Nếu như là trước kia, Lục Hạ Chi sẽ không bao giờ dám làm như vậy.

Nhà họ Cao rất quan trọng mặt mũi, đừng nói đến việc bán gà để kiếm tiền, trước đây Lục Hạ Chi nuôi gà trong kho củi cũng bị bọn họ ghét bỏ.

Trước có được trứng gà ăn nhưng sau lưng sẽ nói thầm Lục Hạ Chi vào thành phố nhưng không bỏ được mác nhà quê, nuôi gà và trồng rau, không thể nào sang lên nổi.

Lục Hạ Chi lại đang bán gà lấy tiền, người khác thì không nói, Lưu Tú Mai mà biết được sẽ tức giận nhảy dựng lên.

Vưu Kim Lan mặc kệ mâu thuẫn của bọn họ, Lục Hạ Chi dám bán thì bà dám mua, từ lâu bà đã thèm muốn những con gà này do Lục Hạ Chi nuôi.

Mua một con gà với giá hơn ba đồng cũng không rẻ, bây giờ nhà máy hoạt động không tốt, một tháng ăn nhiều lắm một hai lần món mặn, nhà bọn họ dịp tết mới dám mua một con. Nhưng những con gà này có thể đẻ trứng cho nên không giống.

Vưu Kim Lan khẽ cắn môi, "Thím sẽ mua hai con, có rẻ hơn không?"

"Con chỉ có thể cho thím hai con gà tơ vừa mới đẻ, thím về nhà nuôi thật tốt là có thể đẻ thêm rất nhiều nhiều trứng."

Vưu Kim Lan cũng biết giá thị trường nên sau khi nghe xong bà cũng không nói gì thêm, trực tiếp về nhà lấy tiền mua hai con gà.

Nếu không phải ở nhà không có dư lương thực, bột ngô và cám gạo bây giờ cũng không dễ mua không thì Vưu Kim Lan đã muốn mua thêm vài con nữa để nuôi.

Bà không chỉ mua mà còn gọi cho một người bạn rất thân đến mua, Lục Hạ đã bán hết gà trước khi cô rời khỏi khu nhà máy, chỉ để lại một con cho bà nội Vương.

Ban đầu bà nội Vương không muốn nhận, bà cũng tự mình nuôi hai con gà, Lục Hạ thường đưa rau cải, ốc sên và giun đất để bà có trứng ăn mỗi ngày.

Lục Hạ nói đây là để nhờ bà nuôi giúp, sau này bé con sẽ không thiếu trứng ăn cho nên bà mới đồng ý nhận.

Lục Hạ bán gà, hái rau trên ruộng rau mình trồng, cô nhờ một đại thẩm trong viện mang rương gỗ đến nhà bà nội Vương.

Vừa bán gà vừa thu dọn đồ đạc, mọi người trong đại viện không tránh khỏi xì xào bàn tán, đây là đang xảy ra chuyện gì. Lục Hạ không hề kiêng dè, hào phóng nói không muốn cho đứa bé, càng không nghĩ đến sinh con thứ hai cho nên chuẩn bị ly hôn với Cao Thiên Hữu.

Con dâu của phó giám đốc Cao sắp ly hôn rồi!

Tin tức nhanh chóng lan truyền trong khu, tất cả mọi người nghe thấy đều ngạc nhiên.

Chỉ cần ai để ý một chút đến tình hình nhà họ Cao đều biết Lục Hạ Chi là một cô gái nông thôn không có tính khí nóng nảy, mềm mại và chịu thương chịu khó.

Không nghĩ tới vì đứa con thế nhưng sẽ ly hôn, điều này làm họ quá bất ngờ.

Lục Hạ không quan tâm người khác nghĩ gì, hiện tại cô có 28,8 đồng trong tay, trong lòng vững tin hơn không ít.

Mặc dù tiền không nhiều lắm nhưng cũng có thể giúp cô có thể vượt qua giai đoạn này.

"Hãy nghe lời bà, mẹ con con hãy sống ở nhà ta. Bà vẫn còn một căn phòng trống ở đây, có các con ở đây bà cũng sẽ không cô đơn hay là do con không thích ta? "

Khi bà nội Vương nghe tin Lục Hạ sẽ mang đứa trẻ ra ngoài tìm nhà, bà lập tức không vui.

"Con không có chút nào ghét bỏ bà, chỉ là nếu con đệ đơn ly hôn, nhà họ Cao nhất định sẽ không vui, có lẽ sẽ tìm bà gây khó dễ."

Mặc dù nhà họ Cao coi thường Lục Hạ Chi, nếu Lục hạ Chi ly hôn và mang đứa trẻ đi, Cao Thiên Hữu có thể dễ dàng kết hôn lần nữa, danh chính ngôn thuận mà tiếp tục sinh. Nhưng khi Lục Hạ Chi đưa đơn ly hôn, bọn họ sẽ cảm thấy rất mất mặt, sẽ không cho cô sống tốt.

Theo tính khí của nhà họ Cao nếu biết cô vẫn còn ở trong đại viện, không tới tìm làm loạn mới là lạ.

"Ta một cái bà già còn sợ bọn họ? Nếu họ có bản lĩnh hãy cứ tới đây, ta sẽ tiếp đón!”

"Đó là bởi vì con không muốn gần gũi với họ, xui xẻo, đứa trẻ cũng cần một môi trường tốt để lớn lên."

Lục Hạ không sợ bọn họ, nhưng cô vẫn phải làm việc, cô không có thời gian đối phó với những người này.

"Bà nội Vương, bà có biết người nào đang cho thuê nhà không?"

Bà nội Vương nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô, cũng hiểu nếu Lục Hạ ly hôn và ở lại đại viện này, lại còn không phải là công nhân nhà máy, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối vì vậy bà không thuyết phục cô nữa.

"Cái này ta thực sự không biết, ta sẽ tìm người hỏi một chút”

Bây giờ có rất ít người cho thuê nhà, nhà còn không đủ để ở nói gì đến cho thuê.

Lục Hạ cũng biết mình không thể vội, vì vậy cô đưa đứa trẻ đến sống ở nhà khách huyện trước, có sự giúp đỡ của bà nội Vương, thư giới thiệu rất dễ có.

Bà nội Vương khi thấy nhà khách đòi 1 đồng một đêm, hoàn cảnh còn rất kém, bất tiện khi tắm rửa vệ sinh cảm thấy vô cùng đau lòng.