Chương 1: Trọng Sinh

Cuộc đời Giang Đào giống như một trò đùa của ông trời vậy.

Từ năm 18 tuổi đến năm 22 tuổi, nàng gả đi ba lần, bị nhà chồng từ hôn ba lần.

Năm 22 tuổi, sau lần thứ ba bị trả về, nàng nhất thời nghĩ quẩn, ngày đông rét mướt nhảy xuống sông Chu Loan trong thôn. Tháng 12, nước sông Chu Loan vô cùng lạnh lẽo, trái tim nàng lúc ấy cũng thực sự bị đông chết.

Cho nên sau khi được cứu lên bờ, nàng thề rằng không bao giờ gả cho một ai nữa.

Nàng ở nhà làm gái lỡ thì, nấu cơm giặt giũ cho gia đình, nuôi lớn ba cháu trai một cháu gái, phụng dưỡng cha mẹ đến giờ khắc cuối cùng của cuộc đời, rồi tiễn bọn họ đi đầy thể diện.

Sau đó, cháu trai cháu gái đi ra ngoài thành gia lập nghiệp đón cha mẹ bọn họ lên chăm sóc, bỏ lại một mình nàng ở nông thôn.

Khi đó lòng nàng đã rét lạnh, không còn ôm hy vọng gì về em trai và cháu trai cháu gái nữa, một người rồi lại một người bỏ đi, tự dưng nàng cảm thấy như vậy cũng tốt. Nhưng nàng nào ngờ, rất nhanh thôi khu nông thôn này sẽ bị phá bỏ, mỗi nhà được nhận một khoản tiền đền bù 3-5 vạn, khi ấy em trai nhỏ cùng con trai đã ra nước ngoài, đứa em trai lớn thì tham chút tiền đó, muốn ép nàng chuyển đi.

Thời điểm ấy nàng đã là một bà lão 60 tuổi, bởi vì làm lụng vất vả cả đời, chưa từng được trải qua một ngày an nhàn, trông bề ngoài giống người 70 tuổi hơn. Ngôi nhà mà cả đời nàng sinh sống bị phá bỏ, từ đây nàng không còn chỗ nương thân lúc tuổi già, nàng cứ uất ức tức tưởi như vậy mà chết.

Không cam lòng, thật sự không cam lòng, đó cũng là nhà của nàng mà!

Chỉ vì nàng là phụ nữ, nàng không nơi nương tựa, nên không có tư cách để đấu tranh cho chính bản thân mình sao?

Ngực Giang Đào như có một ngọn lửa bùng cháy làm nàng thống khổ đến mức cả khuôn mặt trở nên dữ tợn, nỗi hận trong nàng dâng tới cực điểm, môi run rẩy không nói nên lời, hai bàn tay cố dùng sức nắm lấy cỏ dại bùn đất dưới thân.

“A ——” Nàng muốn hét lên thật to để phát tiết cơn hận này, nhưng khi mở miệng ra thì nước từ đâu tràn vào khoang miệng.

Từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là mặt sông Chu Loan lạnh lẽo, ngẩng đầu lên là trời xanh mây trắng lững lờ trôi. Giang Đào dần lấy lại ý thức, hơi sửng sốt, đây là đâu?



Không phải nàng đang ở trước cửa nhà nàng sao, làm thế nào nàng chạy được đến bên bờ sông, lại còn là sông Chu Loan nữa chứ?

“Cô không sao chứ?”

Một giọng nam trầm thấp xa cách vang lên, Giang Đào lập tức quay đầu lại xem, một khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lùng rám nắng xuất hiện ngay trước mắt, dưới hàng lông mi dày đen nhánh là một đôi mắt sắc bén đang tỏ ra bất mãn.

Giang Đào trông người này hơi quen mắt nhưng tạm thời không nhớ ra được đây là ai.

Nàng cũng không định nói chuyện, đặc biệt với người lạ, vì thế lắc đầu, chống tay xuống đất muốn đứng dậy. Lúc dùng sức mới cảm thấy đầu ngón tay đau đớn, nàng giơ tay lên thì thấy móng tay mình bẩn thỉu vô cùng, trong đó toàn bùn đất, rong rêu, thậm chí còn có vết máu đỏ sậm... Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là —— những đốm đồi mồi trên tay nàng đâu mất rồi? Còn cả những nếp nhăn chằng chịt nữa?

Giang Đào kinh hãi, vội sờ lên mặt.

Tuy bàn tay rất bẩn, nhưng da tay trơn mềm đã làm sáng tỏ mọi thứ.

Nàng trẻ trở lại.

Nàng đã làm như thế nào để trẻ lại?

Không phải nàng bị tức chết rồi sao? Lúc chết cũng hơn 60 tuổi rồi, chuyện này là sao? Vì muốn biết đáp án, Giang Đào bò dậy chạy về phía sông Chu Loan.

Nàng muốn nhanh chóng xem mình bây giờ trông như nào!

Cổ tay bị giữ lấy, giọng không hài lòng của người đàn ông truyền đến: "Cô định làm gì thế?"

Giang Đào chỉ vào bờ sông, kích động nói: “Tôi đi qua kia xem, tôi thực sự muốn xem!”

Bờ sông thì có gì đẹp mà xem?



Trần Khải Quân không tin lời này, nắm chặt cổ tay Giang Đào, không vui nói: “Có phải cô lại muốn nhảy xuống sông không? Tôi khó khăn lắm mới cứu được cô lên, cô nói xem, tuổi còn trẻ như vậy, sao lại nghĩ quẩn trong lòng muốn nhảy sông tự tử hả?"

Tuổi còn trẻ? Nhảy sông?

Giang Đào từ từ bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt cũng ướt sũng giống mình, thân hình người đàn ông cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng, trên người mặc áo khoác dài tay màu xanh bộ đội. Trong kí ức xa xôi hình như cũng có một người như vậy, Giang Đào bèn hỏi: "Hiện tại là năm bao nhiêu?"

Khi nàng cất giọng nói mới phát hiện ra âm thanh của mình cũng trở nên trong trẻo hơn, đây đúng là giọng nói của một cô gái trẻ!

“Năm 88.” Trần Khải Quân nói, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Giang Đào.

Năm 88, năm 1988, Giang Đào vĩnh viễn không thể quên mùa đông năm ấy. Năm đó, nàng gả chồng lần thứ ba, cũng là lần thứ ba bị nhà chồng trả về. Bốn năm gả ba lần, bị trả về nhà mẹ đẻ ba lần, người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, gia đình im lặng không nói một lời, khắp nơi đều là những lời đồn đãi, nàng có mệnh khắc chồng, nàng là Tang môn tinh (tang tóc, chết chóc, vận xui), ai cưới phải nàng sẽ gặp xui xẻo. Giang Đào cũng chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, lần đầu tiên bị từ hôn tạm thời mọi người cũng ít nói ra nói vào, lần hai miễn cưỡng có thể chống chọi qua, lần ba, lần thứ ba giống như giọt nước tràn ly, cuối cùng nàng cũng không thể bỏ ngoài tài những lời bàn tán ngoài kia được nữa, lựa chọn nhảy xuống sông Chu Loan.

Nhưng nàng chưa chết đã được người cứu lên!

Tháng mười hai, nước sông thật lạnh, bị cứu lên, gió thổi vào càng lạnh hơn.

Trái tim nàng lúc đó như đã chết, nàng quyết định không bao giờ gả cho một người nào nữa, đau khổ cầu xin cha mẹ cho nàng ở lại trong nhà. Cha mẹ không lay chuyển được nàng, cuối cùng cũng đáp ứng, để nàng ở lại nhà làm gái lỡ thì, cả đời chịu thương chịu khó làm trâu làm ngựa cho Giang gia. Cuối cùng thì sao, lúc gần đất xa trời còn không có một nơi để trú thân.

Nàng, đây là... Trọng sinh sao?

Trọng sinh trở lại năm 1988, được cho cơ hội sống lại một nữa?

Từ bây giờ, nàng chẳng thèm làm con gái lỡ thì, dù có thế nào đi chăng nữa nàng cũng phải gả ra ngoài!

Trái tim Giang Đào đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, nhưng dù có khẩn trương hay kích động đến đâu, ngoài mặt nàng phải càng bình tĩnh. Nàng bình tĩnh cười với Trần Khải Quân, nói: “Anh là người đã cứu tôi? Trông anh rất quen mắt, anh tên là gì?”