Chương 4: Định hôn sự

Nàng lại hỏi: “Anh có thể lấy ra lễ hỏi sao? Người nhà anh đồng ý cho anh cưới tôi sao?”

Nhắc tới người nhà, trên mặt Chu Lệ hiện lên một tia trào phúng, nhưng rất nhanh anh trả lời: “300 đồng tiền lễ hỏi được chứ?”

300 đồng tiền lễ hỏi, ở thời điểm này không được tính là nhiều nhất, nhưng cũng thuộc hàng khá.

Lần thứ ba Giang Đào gả chồng, nhà trai chỉ cho 100 đồng lễ hỏi, Chu Lệ có thể bỏ ra 300 đồng, đã vượt ngoài dự đoán của Giang Đào.

Giang Đào không hỏi anh lấy đâu ra khoản tiền này, được sống lại một đời, nàng chỉ có thể ích kỉ nghĩ cho bản thân. Nàng nói: “Được, nhưng khoản tiền này phải đưa cho tôi.”

Dựa theo phong tục địa phương, lễ hỏi vốn phải đưa cho cha mẹ nhà gái, ai thương con gái mình sẽ lấy ra một nửa lễ hỏi đặt mua thêm đồ cho vào hồi môn, lại lấy một phần nhỏ đưa cho con gái làm vốn riêng. Nhưng ai không quan tâm con mình, đừng nói đến việc cho con gái thêm vốn riêng, thậm chí ngay cả đồ hồi môn cũng không muốn bỏ ra, chỉ hận giữ 300 đồng tiền này nguyên vẹn đưa cho con trai cưới vợ thôi.

Bởi vậy đối với việc này, Chu Lệ không hề phản đối: “Không thành vấn đề.”

Giang Đào gật đầu: “Vậy... tôi gả!”

300 đồng tiền lễ hỏi chính nàng giữ, nếu Chu Lệ đổi ý muốn từ hôn, nàng liền cầm theo khoản tiền này bỏ nhà đi. Tuy kiếp trước, ngay cả huyện thành nàng cũng chưa từng đi qua, nhưng các cháu trong nhà lúc chưa hoàn toàn chuyển đi, mỗi lần về thăm nhà đã từng kể qua cho nàng nghe, thế giới bên ngoài rất lớn, công việc cũng không khó kiếm, chỉ cần cần cù chịu khó làm việc, không lo không kiếm được tiền! Nàng độc thân không vướng bận gì, kiếm tiền rồi từ từ tích cóp, sau đó mua một căn nhà nhỏ, đến lúc chết cũng có nơi nương thân.

Giang Đào tính toán cho tương lai, còn Chu Lệ vui mừng nhìn người trước mắt, anh cười, hơi khẩn trương hỏi: “Giang Đào, thế khi nào tôi đến nhà hỏi cưới em?”

(Từ đoạn này mình đổi thành xưng hô của Chu Lệ - Giang Đào là tôi - em)

“Ngày mai luôn đi.” Giang Đào trả lời.

Mắt thấy hai người này đơn giản nhanh chóng định ra hôn sự, Trần Khải Quân trợn mắt há hốc mồm, hết nhìn Giang Đào lại nhìn Chu Lệ, nhíu mày quát lớn: “Hai người đừng náo loạn nữa! Chu Lệ, cậu là Tiểu Lệ nhà cậu sáu sao?”



Chu Lệ đang rất vui vẻ, không hề để bụng giọng điệu của Trần Khải Quân: “Tiểu Quân ca, giờ anh mới nhận ra em à?”

Trần Khải Quân nói: “Lúc anh đi em mới cao đến eo anh, bây giờ đã cao gần bằng anh rồi, sao anh nhận ra ngay được."

Chu Lệ cười cười, nói với Giang Đào: “Vậy em mau về nhà đi, quần áo trên người ướt hết cả rồi, kẻo sinh bệnh bây giờ.” Sau đó, trong giọng nói không kiềm được sự mong đợi: “Ngày mai tôi nhà em cầu hôn!”

Nhỡ sinh bệnh, việc hôn sự lại bị trì hoãn thì không ổn rồi.

Giang Đào gật gật đầu, vội nói: “Anh cũng chạy nhanh về nhà thay quần áo đi, bị bệnh lại phải lùi hôn kỳ đó. Đúng rồi, ngày mai cầu hôn, ngày kia kết hôn, anh thấy sao?”

Trần Khải Quân chỉ còn nước đỡ trán, Chu Lệ cũng bị làm cho giật mình: “Ngày mai cầu hôn không thành vấn đề, nhưng ngày kia kết hôn luôn sợ không kịp mất? Còn phải mua đồ vật, tìm người làm tiệc rượu, còn thông báo cho họ hàng thân thích……”

“Vậy hai ngày sau!” Giang Đào đánh gãy hắn.

Để tránh đêm dài lắm mộng, khó khăn lắm mới có cô gái chịu gả cho anh, lại còn là một cô gái xinh đẹp như vậy, anh cần phải lừa được người vào cửa đã rồi nói sau. Chu Lệ nghĩ, hạ quyết tâm nói: “Chỉ cần em không chê tôi chuẩn bị chưa đầy đủ, ngày kia thì ngày kia!”

Trần Khải Quân thật sự không nhịn được hỏi: “Hai người thật sự nghiêm túc?”

“Đương nhiên rồi! Ít nhất là em!” Chu Lệ tranh trả lời trước.

Giang Đào nhìn về phía Trần Khải Quân, lúc này trông Trần Khải Quân cao to dũng mãnh, nhìn thế nào cũng không giống hai năm sau sẽ bởi vì ung thư dạ dày mà chết. Nhưng đã trải qua kiếp trước, nàng biết Trần Khải Quân đúng là chết vì ung thư dạ dày, nàng nếu gả cho người khác, dù có cảm kích hắn cũng không thể quan tâm hắn nhiều được, càng miễn bàn nếu việc hôn sự với Chu Lệ không tốt, nàng còn muốn đi ra bên ngoài sống, vậy nàng vừa đi, không chỉ mình Trần Khải Quân, ngay cả mẹ hắn cũng không có ai chăm sóc nữa.

Vì thế chẳng lo làm trò trước mặt Chu Lệ, Giang Đào trực tiếp hỏi: “Trần Khải Quân, anh có phải hối hận rồi không? Nếu anh hối hận, muốn cưới tôi, tôi đây gả cho anh!”

“Giang Đào, sao em có thể nói mà không giữ lời như thế!” Chu Lệ lập tức nóng nảy.

Trần Khải Quân bất đắc dĩ lắc đầu, hai người này có phải đang trêu đùa nhau không?



Vừa nãy Giang Đào muốn tự cầm tiền lễ hỏi, hắn còn cảm thấy chắc mình hiểu lầm nàng, đầu óc nàng không hề có vấn đề. Kết quả nàng vừa hỏi hắn như thế, Trần Khải Quân biết hắn không hiểu lầm, đầu óc nàng thực sự có vấn đề, không hề suy nghĩ theo kiểu truyền thống, tư duy hoàn toàn không giống người bình thường.

“Thôi, tuỳ hai người!” Trần Khải Quân nói.

Không phải hai người nói kết hôn là được, ít nhất cần người lớn hai bên đồng ý. Hai người vẫn còn người lớn trong nhà để nhọc lòng với chuyện của họ, hắn chỉ là người ngoài, vẫn không nên xen lẫn vào thì hơn.

“Tiểu Lệ, nếu hai người đều nói xong rồi, vậy em đưa cô ấy về đi, anh đi trước.”

Trần Khải Quân không hề lưu luyến bước chân rời đi, Giang Đào nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng biến mất, cũng không gọi hắn lại. Sống lại một lần, nàng không cố gắng thay đổi người khác, Trần Khải Quân không muốn, về sau nếu nàng có cơ hội nhắc nhở liền nhắc nhở, có thể hỗ trợ liền hỗ trợ đi.

Về phần bây giờ, nàng cũng không lập tức giải thích với Chu Lệ, chỉ nói: “Tôi không cần anh đưa về, anh mau chạy về nhà đi, nếu người nhà anh không đồng ý, anh còn phải thuyết phục bọn họ đấy. Tôi cũng trở về nói chuyện với người lớn trong nhà về chuyện hai đứa, ngày mai anh cố gắng tới sớm cầu hôn nha.”

Mặc dù trong lòng Chu Lệ hơi tức giận, khiến khuôn mặt hơi đỏ, nhưng sợ Giang Đào đổi ý không chịu gả cho mình, nên cố gắng kìm nén tính tình, giọng nói cũng trở nên rầu rĩ: “Em nghĩ kỹ chưa? Đừng có mà thấy người khác lại thay đổi quyết định!”

Tuy gả cho Chu Lệ là kế sách tạm thời, nhưng Giang Đào cũng chuẩn bị gả cho người ta, tất nhiên mong muốn cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật tốt đẹp, cho nên lập tức giải thích: “Không đâu, tôi nghĩ kỹ rồi. Còn về Trần Khải Quân... là vì anh ấy vừa cứu tôi.”

Cho nên cảm kích ơn cứu mạng, mới đặt Trần Khải Quân ở vị trí đầu tiên sao?

Chu Lệ nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể chấp nhận lời giải thích này, vì thế không nói đến chuyện này nữa, lo lắng hỏi: “Chuyện chúng ta, người nhà em sẽ đồng ý chứ?”

Chu Lệ cũng biết hoàn cảnh của Giang Đào, vì lớn lên xinh đẹp, cho nên dù đã gả đi ba lần, nhưng lần nào điều kiện phía nhà trai đều không tồi. Tuy nhà anh không nghèo, nhưng bản thân lại rất nghèo, ngay cả việc đáp ứng 300 đồng tiền lễ hỏi, anh cũng biết không thể xin được từ cha mẹ, đó là khoản tiền anh giấu diếm dành dụm nhiều năm qua.

Giang Đào hơi suy tư, gật đầu nói: “Chắc sẽ đồng ý thôi.”

Chắc thế, sống một đời, Giang Đào cũng thấy rõ nhiều chuyện.