Chương 8: Tôi Có Tới Quá Sớm Không?

Tô Thiến nói quá thẳng thắn khiến ánh mắt bà có chút trống rỗng, trong lòng bà bỗng cảm thấy hơi khó chịu. Có lẽ bởi vì Tô Thiến thật sự đã đoán trúng tâm tư của bà ấy.

Tô Lâm Lâm vừa nghe được sổ tiết kiệm liền chạy ngay vào trong phòng.

“Chị ơi, chú bảo em giữ sổ tiết kiệm và nói khi nào em lớn lên sẽ cần dùng nhưng bây giờ em sẽ đưa cho chị.” Với một cô bé năm tuổi thì tiền không quá quan trọng vì bé không cần dùng tới nó. Nhưng bé biết nếu đưa cho chị thì chị sẽ bớt một phần nào gánh nặng.

Bé rất tin tưởng chị họ nên khi đến chuyện này không do dự lấy ra. Tô Thiến có chút bất ngờ khi thấy sổ tiết kiệm mà em họ đưa nhưng cô cũng không nghĩ ba nguyên chủ sẽ đưa một cuốn sổ như vậy cho một đứa trẻ giữ. Vì vậy, có thể thấy ba nguyên chủ quả thực là một người chú tốt hiếm có.

Đón cháu gái về nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đυ.ng đến một xu mà người em trai để lại cho con và cô cũng vậy không có ý định đυ.ng đến nó dù là bây giờ hay tương lai.

“ Cuốn sổ này tạm thời chị sẽ giữ dùm em khi nào đến nhà mới thì chị đưa lại và em vẫn sẽ là người giữ nó. "

Cô xoa đầu em họ rồi nói tiếp: “Em thu dọn đồ đạc đi để sáng mai anh rể em tới thì chúng ta sẽ bắt đầu đi." Cô bé nghe vậy liền gật đầu lia lịa rồi vui vẻ chạy nhảy về phòng.

Cảm xúc của trẻ em đến và đi nhanh chóng và chúng dễ bị phân tâm bởi những thứ khác. Nhưng Trương Phương không có khả năng tự điều chỉnh tốt như vậy vì bà đã trưởng thành và hiểu nó.

Bà khàn giọng nói lại: “ Sau khi hai đứa đi thì mẹ sẽ chỉ còn lại một mình."

" Khi mẹ bị em dâu của mình thuyết phục để con kết hôn và bán em họ đi. Con nghĩ là mẹ đã chuẩn bị tâm lý cho cuộc sống một mình trong tương lai."

Tô Thiến nhướng mày, những lời này như thể một nhát dao đâm vào tim. Nhưng vẫn chưa đủ, cô vẫn còn phải cảnh cáo bà. "Sau khi con đưa em đi, con đoán chừng nhà họ Trương sẽ cùng người sống một mình."

Tô Thiến nghĩ đến nhà họ Phương liền hỏi Trương Phương: “Nhà chúng ta chỉ có hai phòng thôi. Gia đình nhà người sẽ sống ở đâu sau khi chuyển đến đây? " Trương Viễn sắp kết hôn và họ sẽ sống ở đó. Nên con nghĩ người thậm chí còn không thể ngủ ở trên ghế sofa được."

“ Người còn phải làm trâu làm ngựa cho họ như giặt giũ cho gia đình họ chẳng hạn hay nấu ăn như một nô ɭệ hoặc làm một người giúp việc cho gia đình họ Trương kia, con nghĩ là người sẽ làm bất cứ gì."

"À họ còn tiêu tiền lương của người, ăn cơm, mặc quần áo của người, sống trong nhà mà người và chồng đã cực khổ làm để có được và sau đó họ sẽ đổ lỗi cho cho không thể kiếm được một ngôi nhà lớn hơn cho họ. Người thì làm đầy tớ còn gia đình kia sẽ được sống thoải mái."

"Sau đó em dâu Sơ Lý của người sẽ cảm thấy người thật vô dụng rồi nói với người rằng người ở cùng gia đình họ thật bất tiện tiếp theo sẽ yêu cầu người dọn ra ngoài. Không quan tâm người sống thế nào, ngay cả ngôi nhà trống rỗng của họ trong làng sẽ không cho cho người sống."

"Nếu người hỏi họ nơi người sống khi người chuyển ra ngoài thì họ sẽ chỉ nói đó là việc của người và đổ cho là do cô con gái đã lấy chồng của người, người sống ở đâu hay thế nào thì sẽ không liên quan tới họ?"

"Sau khi đuổi được đi, họ sẽ lấy hết mọi thứ mà bố con cho con rồi bán mọi thứ đi để lấy tiền hoặc vứt đi như rác."

"Cha con đã để lại những di vật mà ông ấy đã nâng niu cẩn thận và mẹ sẽ nhìn thấy chúng trong nhà của người khác hay là bãi rác."

Sắc mặt của bà có chút tái nhợt, bà không ngừng lắc đầu bênh vực nhà họ Trương, “Họ sẽ không đối xử với mẹ như thế."

"Đó là cách nhà họ quan tâm đến tiền bạc của người và nếu hộ thật sự quan tâm đến người thì họ có áy náy khi giao dịch với người không? Việc họ có làm điều này hay không còn tùy thuộc vào việc họ có giống như những gì con đã nói với người hay không thì cứ chờ sau khi con đi."

Cô đã nói rõ cho Trương Phương biết gia đình họ Trương sẽ làm gì trong tương lai. Mai sau thế nào thì tùy bà ấy quyết định. Cô đã nói hết lời rồi...

"Mặc dù trên danh nghĩa căn nhà này đứng tên bố và con, nhưng nếu không phải vì bố con cũng sẽ không thể có được một căn hộ hai phòng ngủ như vậy. Bố mất rồi, con có thể tiếp tục ở trong nhà nhưng nếu để con biết rằng gia đình họ Trương chuyển đến đây."

Tô Thiến khẽ khịt mũi, “ Thì con sẽ viết thư cho lãnh đạo nhà máy và yêu cầu nhà máy thu hồi nhà và giao lại cho mẹ một phòng ở khu tập đủ để một mình mẹ ở.

"Không! Họ sẽ không dọn đến." Trương Phương rất chắc chắn.

"Còn có Trương Viễn sắp kết hôn nên cả họ dọn sẽ dọn về nhà của họ ở. Ngôi nhà chỉ có hai phòng, mẹ ở một phòng, phòng còn lại phải dành cho con và em trai."để con sống khi về đây.

Tô Thiến biết là nói thêm vào lúc này cũng vô ích dù sao Trương Phương tin chắc rằng gia đình bà ấy sẽ không đối xử với bà như lời con gái nói.

Nếu một số thứ không được giao cho người này sẽ không thể nhìn rõ thực tế.

Tô Thiến quá mệt mỏi để nói chuyện về vấn đề này với bà. Nếu có thể cô sẽ mang bà đi nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép điều đó xảy ra. Có quá nhiều chuyện mà cô không giải quyết được, nói mang đi thì dễ nhưng còn những cái kéo theo nữa... Nếu bà ở lại có chuyện gì thì tới lúc đó sẽ nghĩ cách giải quyết sau.

Cả gia đình ba người lặng lẽ kết thúc bữa ăn tối và Tô Thiến dẫn em họ thu dọn đồ đạc của hai người xong cũng ngủ luôn.

Trương Phương là người duy nhất không ngủ được trong đêm hôm đó, chấp nhận sự thật rằng ngày mai con gái sẽ đi lấy chồng và bỏ nhà theo cháu gái, bà nhớ người chồng mất sớm và khóc gần cả đêm. Nhưng bà vẫn dậy sớm vào sáng hôm sau.

Dù đang rất tủi thân nhưng nghĩ đến hôm nay con rể tới nên bà đã đi xếp hàng mua ít rau, thịt về để nấu cơm cho con rể.

Không ngờ, bà về đến nhà thì thấy một chiếc ô tô đậu ở tầng dưới.

Hỏi ra mới biết nhà bà từ sáng sớm đã có khách. Đừng nói Trương Phương ngạc nhiên đến ngay cả Tô Thiến cũng kinh ngạc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa ở nhà, Tô Thiến nghĩ rằng mẹ nguyên chủ quên mang theo chìa khóa khi ra ngoài. Nên cô mặc đồ ngủ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ đi ra mở cửa thì thấy hai người đàn ông đang đứng thẳng ở cửa.

Sau đó, cô nghe thấy Lương Chính Nam hỏi cô bằng một giọng điệu thẳng thắn, “ Cô ở đây sao?"

Tô Thiến không nói nên lời trong vài giây. Tô Thiến nhìn tay anh cụ thể là cái đồng hồ anh đang đeo một cái. Bảy rưỡi sáng. Miệng cô không thể kìm lại giật giật vài cái và cho anh một cái nhìn như nhìn chú rể đang háo hức đợi cô dâu khi cưới.

Nếu không biết còn tưởng anh là giang hồ sáng sớm đưa người đến đòi nợ.

“Anh đã đến đây lúc 7 giờ 30 phút, vậy thì anh đã đi từ mấy giờ để đợi tàu?” Tô Thiến hỏi.

Lương Chính Nam nghe thấy giọng của Tô Thiến có chút cảm xúc kỳ lạ, vì vậy anh không trả lời ngay lập tức mà trước tiên nghĩ xem Tô Thiến muốn nói gì.

Cô gái có vẻ coi thường anh vì đến sớm. Vậy cô có phải hối hận vì đồng ý kết hôn không? Mặt khác, người đàn ông đi cùng Lương Chính Nam nghe vậy liền bật cười.

"Anh Nam đến gặp em trước bình minh và hai bọn em liền xuất phát từ thành phố đến đây. Anh ấy đã rất vội vàng muốn cưới chị về càng sớm càng tốt đấy ạ."

Trần Vĩ đúng là không có nói dối, hai người thật sự khởi hành từ trước bình minh rồi xuống lầu thu dọn đồ đã chuẩn bị tối hôm qua.

“Các người vào ngồi trước đi, tôi vào phòng chút.” Tô Thiến ôn nhu cười qua loa, sau đó vội vàng trở về phòng. Khi cô mặc quần áo và bước ra ngoài thì thấy một góc phòng khách đã chất đầy đồ, nếu nhìn kỹ tất cả những thứ đos đều là đồ tốt.

Ngoài kẹo cưới mà Tô Thiến yêu cầu ngày hôm qua còn có những thứ khác có giá trị rất lớn như thuốc lá và rượu, và một số vật phẩm khô.

Lương Chính Nam thực sự dồn tâm trí để có được những thứ này trong những ngày này, điều đó đủ chứng tỏ anh rất coi trọng cuộc hôn nhân này. Và không thể tránh được cô có chút hài lòng về điều đó.