Chương 1: Trẻ hơn mười tuổi 1

Lý Trình Trình mở mắt ra, thấy một người đàn ông ở trước mặt, hai tay đang đặt trên cổ áo cô.

Ngay lập tức, cô dùng hết sức lực toàn thân, giơ chân đá thẳng vào người đàn ông ấy.

Kết quả là người đàn ông ấy ngồi phịch xuống đất, còn cô thì loạng choạng ngã sấp xuống.

Nhận ra mình không phải là đối thủ của anh ta, cô vội vàng che ngực rồi lùi lại.

Cho đến khi lưng cô chạm vào một thứ cứng rắn, không còn đường lui thì cô mới dừng lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với vẻ mặt sợ hãi.

Người đàn ông có ngũ quan cương nghị, lông mày sắc bén, nhìn qua có vẻ không dễ trêu chọc. Lý Trình Trình sợ hãi vô cùng.

"Cô bé, tôi không phải kẻ xấu, cô đừng sợ. Tôi chỉ muốn thay quần áo cho cô thôi. Quần áo ướt của cô, tôi vừa mới sấy khô." Người đàn ông sợ cô bé hiểu lầm, vội vàng lùi lại mấy bước, giơ tay lên, giải thích một cách lúng túng.

Lý Trình Trình thấy anh thực sự không có ý định tiếp cận mình thì cũng đỡ lo lắng hơn một chút. Cô nhìn hang động trước mắt, trong hang có một đống lửa đang cháy. Cô cực kỳ ngạc nhiên, không phải cô đang ở thành phố phồn hoa sao?

Sao có thể chạy đến núi rừng được?

Lý Trình Trình đang suy nghĩ thì đột nhiên đầu cô đau nhói, sau đó một loạt ký ức xa lạ ùa vào trong đầu cô.

Bạch Đại Sơn nhìn thấy cô bé gầy gò, gương mặt tái nhợt thì rất lo lắng. Anh muốn tiến lên kiểm tra nhưng lại sợ cô bé hiểu lầm mình là kẻ biếи ŧɦái.

Lý Trình Trình tỉnh dậy, sắp xếp lại những ký ức đang trong đầu. Hóa ra bây giờ là tháng 6 năm 1979, cô vẫn tên là Lý Trình Trình, chỉ là năm nay mới 18 tuổi, trẻ hơn đời trước mười tuổi.

Ngoài ra, nhà họ Lý có rất nhiều con cái, mà cô là đứa con gái không được yêu thương nhất trong nhà.

Tối nay cô xuất hiện trong hang động là vì nhà họ Lý đề phòng cô như đề phòng kẻ trộm, thậm chí còn không cho cô dùng diêm và nước giếng. Cô không thể đun nước nóng để tắm, thậm chí không có quyền tắm bằng nước giếng. Vì vậy cô đã chạy ra ngoài vào ban đêm để tắm ở sông.

Mặc dù nước sông chỉ sâu một mét rưỡi nhưng cô bị chuột rút ở chân và chìm xuống nước. Sau đó, cô được người đàn ông này phát hiện và cứu lên rồi đưa đến hang động này.

Nghĩ đến những gì nguyên chủ đã trải qua ở nhà họ Lý, Lý Trình Trình tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Đều là con cháu nhà họ Lý, tại sao lại đối xử với cô như vậy?

“Cô bé, cô là người nhà nào vậy? Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp cô?” Bạch Đại Sơn nhìn thấy biểu cảm biến đổi khôn lường trên khuôn mặt cô bé, cảm thấy rất kỳ lạ. Anh chưa bao giờ thấy một cô gái nào có biểu cảm phong phú như vậy.

Lý Trình Trình co chân lại, ôm lấy hai chân mình. Bây giờ cô đã trở thành Lý Trình Trình, cô chắc chắn sẽ không chịu đựng như nguyên chủ nữa. Cô sẽ tìm cách lấy trộm giấy khai sinh, sau đó rời khỏi đây.

Dù là đi học cũng được, đi làm cũng được, thậm chí là lấy chồng cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi gia đình giống như địa ngục này là được.

Lý Trình Trình nghe thấy lời của người đàn ông mới tỉnh lại, nhìn người đàn ông một cách ngạc nhiên, sau đó mơ mơ màng màng nói: “Ba tôi tên là Lý Vân Bắc. Tôi là con gái út của ông ấy.”

Bạch Đại Sơn gật đầu với vẻ đăm chiêu như có điều suy nghĩ. Anh thường không quan tâm đến hòa giải hay tranh chấp giữa những người trong thôn, vì vậy anh thực sự không biết con gái út của Lý Vân Bắc đã lớn như vậy rồi. Anh thậm chí còn không biết Lý Vân Bắc trông như thế nào.