Chương 13: Thực sự không dễ dàng 2

Lý Trình Trình cởi bỏ quần áo ướt của mình xuống, đặt bên cạnh đống củi. Cô nhìn bộ quần áo rách nát như giẻ rách, cảm thấy ngoài việc lấy giấy tờ tùy thân thì cũng không thể quên kiếm tiền, nếu không mặc một bộ quần áo rách nát ra ngoài chẳng phải sẽ bị người khác coi như ăn mày sao?

Nghĩ đến cây dâu chín mọng trên mộ bà nội, còn có những quả dại kia, người dân ở đây có lẽ vẫn chưa biết những trái cây này có thể kiếm tiền. Vậy thì cô có thể là người đầu tiên ăn vụng, dùng trái cây dại đổi lấy một chút tiền, ít nhất có thể mua cho mình một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Nhưng kể từ khi bà nội ruột qua đời, cô thậm chí không ra khỏi thôn, cô một mình đi bán trái cây dại ở thị trấn hay thành phố thì sao?

Lý Trình Trình gạt bỏ những suy nghĩ rối tung trong đầu, đứng lên khỏi mặt đất. Kết quả trước mắt cô tối sầm lại rồi cô ngã thẳng về phía trước, may mắn là một cánh tay cường tráng vươn ra đỡ lấy cô, nếu không cô sẽ ngã đầu vào đống lửa, không hỏng mặt thì cũng phải đau chết, thời đại này không có kỹ thuật chữa bệnh tốt lắm.

“Cảm ơn anh.” Lý Trình Trình ngẩng đầu lên liền đối diện với ngũ quan rõ ràng của Bạch Đại Sơn, còn có đôi mắt sâu thẳm khiến cô vô thức nuốt nước bọt.

Bạch Đại Sơn đỡ Lý Trình Trình đến nơi an toàn, khẽ hỏi: “Sao lại bất cẩn như vậy? Ngã vào đống lửa, còn có ai như vậy sao?”

Lý Trình Trình xấu hổ gãi đầu: “Tôi vẫn chưa ăn tối, đói bụng nên đầu có hơi choáng váng.”

Hôm nay có vẻ như cô chỉ ăn một quả trứng buổi sáng, sau đó cứ dựa vào mấy quả dâu để chống đói, đến bây giờ không đói bụng mới lạ. Lý Trình Trình càng nghĩ càng thấy bất công, sao người khác xuyên không lại có đủ loại bàn tay vàng, còn cô thì không có gì chứ?

Muốn kiếm tiền nhưng ngay cả một đồng tiền vốn cũng không có, chỉ có thể nghĩ cách tích lũy vốn.

Mặc dù hiện tại cô có hang động và cả một hang động kho báu nhưng Trình Tuyết Dương nói rồi, chỉ có ba rương là của cô. Hơn nữa bây giờ cô cũng chưa biết phải đi đổi vàng ở đâu để lấy tiền.

Vì vậy cô tạm thời không muốn động vào số vàng này, tránh mang lại cho mình những rắc rối không đáng có.

“Ngày nào cô cũng không ăn cơm à?” Bạch Đại Sơn khó hiểu hỏi, tuy mọi người đều sống khó khăn nhưng có điểm công để đổi lương thực rồi ra ngoài tìm thêm chút gì đó, ít nhất cũng có thể ăn no, không đến mức để bụng đói như cô được.

Lý Trình Trình có chút xấu hổ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh, nói: “Kể từ khi bà nội ruột của tôi mất, tôi không còn nhìn thấy lương thực nữa, chứ đừng nói đến ăn lương thực. Lương thực mà tôi đổi được bằng điểm công cũng đều bị họ lấy đi rồi.”

Nguyên chủ nhẫn nhịn, ở nhà giống như con trâu già. Cô sẽ không sống giống như nguyên chủ. Sau khi lấy được giấy tờ tùy thân, cô còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý. Nếu không đợi cô thi đại học rồi, nhà họ Lý chắc chắn sẽ bám lấy cô như đỉa hút máu.

“Thực sự cô cũng không dễ dàng.” Bạch Đại Sơn giơ thứ gì đó trong tay về phía Lý Trình Trình rồi đi đến đống lửa bắt đầu nướng.

“Đó là gì? Chim bồ câu à?” Nhìn thứ giống như chim bồ câu trên que trúc, Lý Trình Trình hỏi với vẻ không chắc chắn.

“Là chim ngói.” Bạch Đại Sơn lấy ra một gói giấy nhỏ. Anh mở gói giấy ra sau đó rắc một ít muối lên thịt. Trước đó nướng cá không có muối, anh cảm thấy không ngon chút nào nên hôm nay anh đã mang theo một ít muối từ nhà đi.

Anh cũng không chắc chắn liệu mình có gặp lại cô lần nữa hay không. Nhưng trong lòng anh muốn gặp lại cô, nếu không thì cũng không thể có sự chuẩn bị như vậy.