Chương 17: Nhà họ Bạch 2

Ngày hôm sau, Lý Trình Trình tỉnh dậy trong tiếng nấu cơm ở bếp. Cô dụi mắt, xuống giường rồi vội vã đi vào phòng bếp. Vừa đến cửa phòng bếp, bác gái cả của cô đã vội vàng đuổi cô ra ngoài như đuổi tà: “Đi đi, đi đi…”

Lý Trình Trình làm ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Bác cả, con cũng là một thành viên của nhà họ Lý, tại sao con không được ăn cơm? Lẽ nào con không làm việc cho nhà họ Lý sao? Lẽ nào con không phải là người nhà họ Lý sao?”

“Cãi cọ cái gì? Làm gì mà ầm ĩ vậy? Mày nằm mơ đi!” Ngô Tú Châu đi ra từ trong phòng, mắng Lý Trình Trình một trận: “Mấy ngày nay mày có làm được việc gì tử tế sao? Còn muốn ăn cơm? Nằm mơ đi! Hôm nay nếu như mày không đào thêm ít rau dại về cho gà ăn thì đừng hòng bước chân vào cửa nhà của chúng tao.”

Lý Trình Trình biết cơm nhà không có phần của cô nên cũng không tranh cãi gì với Ngô Tú Châu. Cô quay người đi lấy giỏ rồi trực tiếp rời đi, cô không muốn ở đây dây dưa với bọn họ!

Ngày nào Ngô Tú Châu cũng ở nhà, cô muốn trộm giấy tờ tùy thân thì không khả thi lắm. Vậy thì phải nghĩ cách khác, chẳng hạn như dựa vào việc lấy chồng để rời khỏi nhà họ Lý. Nhưng cô cảm thấy lấy chồng cũng không khả thi. Bởi vì Lý An Tâm và Lý An Nguyệt đều đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng, nhà họ Lý sao có thể đồng ý để cô lấy chồng chứ?

Trộm và lấy chồng đều không khả thi, vậy thì chỉ còn cách nghĩ cách khác. Cho nên hiện giờ vẫn nên kiếm tiền trước. Nếu không dù có lấy được giấy tờ tùy thân cũng không có tiền chạy trốn đâu!

Trời đã sáng rõ, tầm nhìn cũng rõ ràng, Lý Trình Trình đeo giỏ lên vai trực tiếp lên núi. Vào mùa này trên núi có rất nhiều quả dại.

Mặc dù có những quả chua chát nhưng cũng có những quả có vị ngon, chẳng hạn như phúc bồn tử, quả đèn l*иg, anh đào và quả dâu.

Những loại quả này ai cũng không chê. Cô quyết định trước tiên bán quả dại để kiếm tiền phòng thân, còn chuyện giấy tờ tùy thân thì từ từ tính. Cô không tin Ngô Tú Châu có thể ngày nào cũng ở nhà để đề phòng cô.

Đến núi, Lý Trình Trình trực tiếp trèo lên cây dâu trên mộ bà nội.

Cô ngồi trên cành cây to, vừa hái dâu vừa dùng dâu để lấp đầy bụng.

Sau khi hái đầy một giỏ dâu, cô tuột từ trên cây xuống, mang một giỏ dâu đến hang núi rồi lại dùng chiếc rổ nhỏ hôm qua tiếp tục đi hái dâu. Khó khăn lắm mới được một lần đi lên trấn, cô nhất định phải chuẩn bị nhiều dâu một chút, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Sáng sớm, Bạch San San vừa ngáp vừa bước ra từ phòng của mình. Cô ta nhìn thấy trên bàn cơm ở gian nhà chính chỉ còn một quả trứng luộc và hai hào, cả người lập tức tỉnh táo hẳn: “Anh cả, trứng của em đâu rồi? Sao chỉ còn một quả thế?”

Bạch Đại Sơn vội vã đi vào từ sân sau, giải thích: "Bây giờ trời nóng, gà không đẻ nhiều, chỉ có một quả trứng là tốt rồi."

Bạch San San nghe không được ăn hai quả trứng, lập tức lo lắng. Nhưng gà không đẻ trứng thì cô ta cũng không làm gì được: "Nhưng tiền thì sao? Không phải là mỗi ngày em được năm hào sao? Tại sao hôm nay chỉ có hai hào?"

"Anh ba của em không gửi tiền trợ cấp về nhà, trong nhà không có tiền. Hơn nữa, một học sinh như em mỗi ngày cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Một ngày năm hào, một tháng là mười lăm đồng, nông dân chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Em không thể thay anh ba tiết kiệm một chút sao?" Bạch Đại Sơn nhìn Bạch San San với vẻ mặt bình tĩnh.

Thực ra anh đã thất vọng với Bạch San San, mười tám tuổi rồi mà không biết suy nghĩ gì, cũng không biết thông cảm cho mấy anh trai. Anh ba liều mạng kiếm tiền nhưng cô ta lại chẳng biết tiết kiệm chút nào.

"Anh cả..." Bạch San San không vui nói.