Chương 18: Thôi thúc 1

Anh hai Bạch, Bạch Vân Sơn bưng bắp non đi tới, đặt bắp non ở trên bàn ăn, nói với Bạch San San: “Em gái, em ba quả thật không có gửi tiền trợ cấp về, không phải anh cả cắt xén tiền của em đâu. Là trong nhà thật sự không có tiền, anh ba em không có gửi tiền trợ cấp về, em không sợ em ấy xảy ra chuyện hay sao? Không sợ em ấy có nguy hiểm sao? Em chỉ biết tiêu tiền, em nhìn xem trong nhà đã hư hao thành bộ dạng gì rồi, nhìn lại xem em đang mặc quần áo gì. Có phải em muốn ba người anh của em cả đời đều phải vì em mà bán mạng, không thể sống cuộc sống của mình hay không? Em cũng đã mười tám tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Em có thể nghĩ cho ba người anh của em một chút không?”

Bạch Vân Sơn nhìn bắp non trên bàn, đau lòng đến mức nhỏ máu. Không ai dám ăn bắp non, chỉ có nhà họ Bạch, vì Bạch San San muốn ăn bắp non, không thích bột ngô làm rát cổ họng nhưng ăn bắp non thật là đáng tiếc.

“Anh cả, anh hai, em có làm gì sai đâu, sao các anh lại nói em như vậy?” Bạch San San bĩu môi khó chịu, sau đó cầm lấy trứng, bắp non và hai hào tiền, trở về phòng lấy túi xách rồi bỏ đi.

Chiếc váy dài màu xanh thẫm, đôi giày nhỏ bằng da đen khiến cô ta thu hút được rất nhiều ánh nhìn ngưỡng mộ.

Bạch Vân Sơn thở dài nặng nề, sau khi ngồi xuống thì lo lắng hỏi: “Anh cả, anh nói xem em ba có gặp nguy hiểm không?”

“Chắc là không đâu, không có tin tức là tin tốt nhất. Chúng ta đừng tự dọa bản thân, anh đi làm đây.” Bạch Đại Sơn nói xong, lập tức đi ra ngoài.

Bạch Vân Sơn gọi: “Anh cả, anh không ăn sáng à?”

“Anh không ăn đâu, em ăn đi!” Bạch Đại Sơn không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.

Khi Lý Trình Trình quay lại hang động lần thứ hai, cô nhìn thấy trên một tảng đá trong hang động có thêm một quả trứng, một cốc nước và ba hào.

Lý Trình Trình do dự một lúc rồi đưa tay chạm vào trứng và nước, hai thứ đều còn ấm, có vẻ như vừa được Bạch Đại Sơn mang đến.

“Đợi mình kiếm được tiền rồi sẽ trả ơn anh ấy!” Lý Trình Trình nghĩ vậy bèn đưa tay cầm lấy quả trứng. Có lẽ vì đã đói bụng quá lâu, hiện giờ sức ăn của Lý Trình Trình không lớn lắm, một quả trứng và một cốc nước đã khiến cô có cảm giác no nê.

Sau khi giải quyết xong bữa sáng của mình, Lý Trình Trình ngồi xuống trên đống rơm khô, bắt đầu cẩn thận dùng lá cây to để gói dâu, mỗi gói hai mươi quả, cô định bán với giá một hào một gói.

Dâu có vị chua ngọt, đồng thời có nhiều nước, chắc chắn sẽ có người mua.

Lý Trình Trình rời khỏi nhà họ Lý từ sáng sớm, cả ngày không trở về ngôi nhà đáng ghét đó, hoặc ở lại trong hang hoặc đi lên núi để thăm dò tình hình. Cô nhìn thấy rất nhiều cây cối quen thuộc trên núi, cũng nhìn thấy dòng suối nhỏ. Dòng suối nhỏ trên núi chảy rất chậm, mực nước cũng rất nông, có thể nhìn thấy rõ ràng những con cá bơi lội dưới đáy. Lý Trình Trình quyết định nếu quả dâu không kiếm được tiền, cô sẽ chuyển sang bán cá, luôn có thể tìm thấy một phương án dự phòng để kiếm tiền.

Trời vừa tối, Bạch Đại Sơn liền xuất hiện ở cửa hang, Lý Trình Trình thắc mắc hỏi: "Anh bảo tôi đến đây vào buổi tối, có chuyện gì không?"

"Cô đi theo tôi." Bạch Đại Sơn nói với Lý Trình Trình một tiếng rồi quay người rời đi, không vào hang.

Lý Trình Trình cầm lấy đồ hộp của Bạch Đại Sơn, vội vàng theo bước anh. Dưới ánh trăng, cô bước từng bước một, không chút nghi ngờ đi theo phía sau Bạch Đại Sơn.

Cho đến khi Bạch Đại Sơn đến trước một cổng nhà hẻo lánh, Lý Trình Trình mới phản ứng lại, cô không hề đề phòng mà đi theo Bạch Đại Sơn đến đây, chẳng lẽ cô không sợ Bạch Đại Sơn làm chuyện gì không đúng với cô sao?

Nghĩ đến đây, Lý Trình Trình có chút sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước, hỏi: "Đây là chỗ nào?"