Chương 35: Lão Tam trở về 2

Bạch Đại Sơn rót cho Bạch Lâm Sơn một cốc nước sôi rồi nói: "Sao em lại trở về một cách đột ngột như vậy? Cũng không biết gọi cho anh một cuộc điện thoại, để anh còn chuẩn bị đầy đủ đón em về! Hiện tại cái gì cũng không có."

"Chúng ta là người một nhà, em cũng không phải là khách, anh còn cần chuẩn bị cái gì chứ." Bạch Lâm Sơn mỉm cười, cậu ta móc một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho Bạch Đại Sơn: "Anh cả, anh vất vả lo liệu mọi việc trong nhà đã nhiều năm như vậy, bây giờ anh hãy giữ lấy số tiền này, khi anh và anh hai cưới vợ cần chuẩn bị nhà và sính lễ, San San cũng cần của hồi môn để gả chồng, đây không phải trách nhiệm của riêng anh cả mà còn là trách nhiệm của cả bốn anh em chúng ta.”

“Lão Tam, em về rồi à?” Bạch Vân Sơn đi vệ sinh ra đã nhìn thấy Bạch Lâm Sơn đang ngồi uống trà, trong lòng rất hưng phấn.

Bạch Lâm Sơn gật đầu: "Em về rồi, lần này em có thể ở nhà nghỉ ngơi ba tháng."

Cậu ta dự định dùng ba tháng này để giải quyết hôn sự của anh cả và anh hai, về phần Bạch San San, cô ta vẫn chưa tốt nghiệp nên vấn đề hôn sự có thể tạm gác lại.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta sẽ có trình độ học vấn cao, lúc đó muốn tìm bạn đời sẽ rất dễ dàng, nhưng mà hai anh trai của cậu ta thì không giống vậy, hai người họ đều là nông dân, còn chưa từng đọc sách nên khá khó khăn trong việc tìm một mối hôn sự tốt, cho nên cậu ta phải trở về tìm giúp hai người.

Bạch Đại Sơn nói với Bạch Vân Sơn: "Lão nhị, em đi làm chút đồ ăn cho lão tam đi, nó đi đường xa trở về chắc bây giờ đã đói lắm rồi."

Bạch Lâm Sơn vội vàng nắm lấy tay Bạch Đại Sơn, sau đó nói với Bạch Vân Sơn: “Anh hai, anh không cần nấu đồ ăn cho em đâu, thật ra khi em từ khách sạn quốc doanh đi ra, gặp được hai người chiến hữu trong trấn nên chúng em đã ăn cơm cùng nhau, bây giờ em cũng không đói, chúng ta ngồi xuống trò chuyện với nhau là được rồi.

Bạch Lâm Sơn đi lấy một cái túi lữ hành khác đặt lên bàn, mở ra, lấy toàn bộ những thứ bên trong ra: "Anh cả, đây là một gốc nhân sâm 30 tuổi do chiến hữu ở Đông Bắc tặng cho em, nếu sau này trong nhà có việc cần dùng tiền gấp thì có thể bán nhân sâm để ứng phó khẩn cấp, còn đây là những con khô cá đù vàng, ốc xà cừ khô, bào ngư khô, sò điệp khô, là người nhà của một chiến hữu gửi lên, anh ấy đã chia cho chúng em mỗi người một ít..."

“Em tự giữ lại ăn đi, mang những cái này mang về làm gì?" Bạch Đại Sơn cảm thấy rất có lỗi với Bạch Lâm Sơn, mười lăm tuổi rời nhà, đi đến nơi khó khăn vất vả nhất, đoán chừng làn da phía dưới bộ quân phục đã không có chỗ nào lành lặn.