Chương 51: Trằn trọc khó ngủ 1

Trong trí nhớ của cô, cái nghề quân nhân này luôn cho người ta cảm giác an toàn cùng nghiêm trang, nhưng cô lại cảm thấy Triệu Vệ Quốc lúc này không có bộ dạng chính khí đó, rõ ràng tất cả chỉ là ngụy trang mà.

"Hứa Đào" Triệu Vệ Quốc cười khẽ kêu tên Hứa Đào.

".........." Hứa Đào theo bản năng nhìn anh, cảm thấy tên của mình bị anh kêu cảm giác tim đập nhanh như rung trời lở đất.

"Là ai nói với em quân nhân thì phải đứng đắn?"

Có ai nói với cô đâu, chỉ là từ trong tiềm thức cô cảm nhận vậy thôi, quân nhân chính là nghiêm trang, còn Triệu Vệ Quốc này chính là hoàn toàn không phù hợp.

Hứa Đào không đáp, Triệu Vệ Quốc lại cực kiên nhẫn: "Em sợ cái gì?"

"Ai sợ!" Hứa Đào theo bản năng phản bác, còn hơi ưỡn ngực lên phía trước, thật giống như đúc biểu tình kiêu ngạo của Tiểu Nam.

Triệu Vệ Quốc khẽ cười với hành động của cô, cũng không trêu chọc cô quá mức, ngón tay cái lưu luyến vuốt ve cổ tay cô, sau đó thì buông ra: "Đi ngủ đi!"

"........"Ừ!?

Hứa Đào nghi ngờ liếc Triệu Vệ Quốc, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì đây, cô tưởng rằng người đàn ông này muốn biểu thị công khai chủ quyền rồi nghênh ngang mang cô vào phòng, sau đó xử cô ngay tại chỗ chứ.

Kết quả thiên lôi đánh xong, mây đen liền tan, cứ như vậy cho cô trở về phòng ngủ?

Hứa Đào ngốc một lát, thật sự không hiểu sự tình tiến triển đến mức này, theo bản năng quay về phòng rồi tiện tay đem cửa khóa lại.

Đóng cửa xong Hứa Đào đưa tay chặn trái tim đang nhảy loạn, hít một hơi sâu, tâm tình có chút buồn bực rồi bò lên giường.

"Như vậy mà có thể nhịn hay thật? Người này có phải nam nhân không vậy?" Hứa Đào âm thầm cảm thán một câu.

Cô thật sự lúc nảy có chút hoảng, mà Triệu Vệ Quốc cứ như vậy buông tha cô, nói thật cô có chút mất mát nhỏ, cũng không biết bản thân vì sao lại có cảm giác này. Đem suy nghĩ vứt ra khỏi đầu, sau đó ôm lò sưởi Tiểu Nam bên cạnh đi vào giấc ngủ.

Triệu Vệ Quốc đứng tại chỗ một hồi lâu, thấy Hứa Đào hoảng loạn chạy về phòng còn khóa trái cửa lại, khóe miệng anh khẽ cười, anh muốn nói với Hứa Đào rằng cứ khóa vậy rồi bỏ anh bên ngoài là an toàn sao? chỉ cần một cộng dây théo nhỏ là ở bên ngoài anh có thể thành công mở khóa ra.

Nhưng anh lại không nói, tối nay đã hù dọa làm cô sợ rồi, làm vậy cũng có ý tứ nhắc nhở cô họ là vợ chồng để cô chuẩn bị tâm lý để tới lúc đó muốn kêu lên cũng không kịp.

Một người dễ ngủ như Hứa Đào vậy mà đêm nay lại khó ngủ, cô tự hỏi Triệu Vệ Quốc làm vậy là có ý gì vậy trời?

Cô không thể lý giải được suy nghĩ của anh, kỳ thật dù sao bọn họ là vợ chồng, hắn muốn đòi quyền lợi làm chồng thì đó là chuyện hợp lẽ tự nhiên nhưng vấn đề là trong khoảng thời gian này vì thói quen sinh hoạt, cô cứ cho Triệu Vệ Quốc là chính nhân quân tử, đột nhiên tối nay anh hành động không đứng đắn khiến cô bị hoảng một chập.

Bình thường xem Triệu Vệ Quốc như bạn cùng thuê phòng, vậy mà bạn cùng phòng hôm nay lại nhắc cô bọn họ chính là vợ chồng.

Hứa Đào cứ lăn lộn không ngủ được, trong lòng có chút ảo não, sau đó lại trách cứ bản thân tại sao lại như thế này.

Là một người hiện đại như thế nào lại bị lão nam nhân thập niên 80 chọc cho không ngủ được thế này, thật sự mất mặt mà.

Tức giận lăn lộn qua lại đến nửa đêm, Hứa Đào buồn bực đạp đạp hai chân, ngay sau đó chậm rãi vào giấc ngủ.

"Mẹ..."

Mới ngủ được chưa bao lâu thì bị Tiểu Nam đánh thức, nhìn tiểu gia hỏa kêu cô mà vẻ mặt sốt ruột.

"Làm sao vậy Tiểu Nam?" Hứa Đào mê mang hỏi

"Muốn đi tiểu"Tiểu Nam có chút ngượng ngùng, đôi tay che lại mông nhỏ sốt ruột đứng trên giường nhảy nhót: "Nhanh nhanh lên, muốn tè ra ngoài" Tiểu gia hỏa gấp đến độ không chịu nổi.

Hứa Đào nhìn bộ dáng của tiểu gia hỏa, theo bản năng rời giường ôm tiểu gia hỏa đến nhà vệ sinh

"Mẹ, không kịp rồi..." Vẻ mặt Tiểu Nam sắp phát khóc.

Hứa Đào dừng chân lại nhanh chóng buông bé xuống, vừa chạm đất liền tè ra ngoài, khoảng cách chỉ còn 3m nữa là đến nhà vệ sinh.

"........." Hứa Đào vốn mơ màng chưa tỉnh ngủ, giờ nhìn thấy tiểu gia hỏa giải tỏa bầu tâm sự xong lại nhìn cô vẻ mặt túng quẫn khiến cơn buồn ngủ của cô tiêu tan không ít.

"Tiểu tổ tông, con không thể nhịn thêm mười giây nữa sao?" Hứa Đào buồn cười nhìn Tiểu Nam, may mắn là bé còn biết nhắc nhỏ cô, không thôi là nướ© ŧıểυ rơi trên người cô rồi.

"Hì hì...." Tiểu Nam cười ngây ngô.

Hứa Đào bất đắc dĩ ôm bé lên, vừa rồi chạy đi gấp cứ như vậy mà đi chân trần chạy ra không mang giày vào cho bé.

Triệu Vệ Quốc luôn có tính cảnh giác, hoạt động trong quân ngũ lâu năm, cho dù ngủ nhiều nhưng theo bản năng vẫn là cảnh giác, Hứa Đào ôm Tiểu Nam ra khỏi phòng tốc độ nhanh nên động tĩnh vang lên không nhỏ, anh nghe được liền bật dậy mới biết được Tiểu Nam vì mắc tiểu mà tỉnh giấc.

"Lần sau tắm rửa còn dám nghịch nữa liền đánh con" Người ta thường nói con nít ban ngày nghịch nước, ban đêm đái dầm.

Mấy hôm nay Tiểu Nam đều ngoan ngoãn ngủ một giấc ngon lành tới sáng, hôm nay thức giấc thế này nhất định là do hồi chiều nghịch nước.

Ngoài miệng uy hϊếp bé nhưng đôi tay lưu loát ôm Tiểu Nam đến bồn trong viện rửa tay, nhìn thấy Triệu Vệ Quốc cởi trần đứng một bên, người đàn ông này như thế nào ban đêm ban hôm mà không mặc áo.

Cô buồn bực liếc Triệu Vệ Quốc một cái: "Đánh thức anh?"