Chương 9: Cùng tôi lên huyện

Chương 9: Cùng tôi đi lên huyện

Người ta đi học là do gia đình trợ cấp cho nam chính thì đỉnh luôn rồi cấp ngược lại tiền cho gia đình, nếu nguyên chủ không giấu số tiền này đi mà đưa cho Bùi gia thì Bùi gia đã có thể có cuộc sống khá giả hơn bây giờ nhiều rồi.

Khương Nhiễm nhìn số tiền này cô quyết định tạm thời sẽ không đưa cho cha mẹ Bùi, đem tiền này cho cha mẹ Bùi hai trăm đồng không có gì thay đổi.

Nhưng nếu dùng số tiền này để khởi nghiệp, buôn bán sau một khoảng thời gian số tiền này sẽ không phải chỉ có hai trăm đồng, chờ cô kiếm được tiền lời liền đem tiền nguyên chủ thiếu Bùi gia trả lại hết, sau đó đợi nam chính tốt nghiệp đại học về thì ly hôn.

Chờ ly hôn, giữ được cái mạng nhỏ của mình rời xa nam chính rồi thì trời đấy bao la rộng lớn như vậy liền mặc sức cô tung hoành, cô sẽ mở một của hàng đồ ăn làm một bà chủ nhàn rỗi,quá là tuyệt vời.

Nếu có thể cô cũng sẽ mang theo cả Bùi Cảnh đi cùng mình, cô sẽ cố gắng hết sức ngăn cản thằng bé đi trên con đường tội lỗi như trong sách đã ghi.

Khương Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống tươi đẹp, nhịn không được cười ra tiếng cô không để ý cửa sổ phòng cô đang mở, tiếng cười của cô nhanh chóng truyền đến người Bùi gia đang ở trong sân, mọi người nghe thấy đều quay qua nhìn.

Nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút liền thu hồi tầm mắt, Vương Thúy Lan cùng Bùi sơn và Bùi Dương chuẩn bị xuống đồng làm việc, đây là mùa xuân là thời điểm cày bừa rất bận rộn.

Nguyên bản là Bùi San San cũng phải theo mọi người trong nhà ra đồng làm việc nhưng Bùi Cảnh còn nhỏ cần người trông coi còn có việc làm trong nhà như giặt quần áo nấu cơm nên cô ta liền ở nhà để làm.

Nhưng Bùi San San cũng không rảnh rỗi, cô ta tính dắt theo Bùi Cảnh đi đào rau dại, mùa xuân là mùa đồ ăn rất hiếm trừ bỏ khoai lang đỏ hành tây cùng khoai tây đã được cất trong kho để dự trữ, còn muốn ăn rau thì chỉ có thể đào đi đào mà thôi.

Bùi San San đang soạn đồ cần dùng chuẩn bị dắt theo Bùi Cảnh ra cửa thì liền thấy Khương Nhiễm từ trong phòng đi ra.

Nhìn thấy Bùi San San đang chuẩn bị đi ra ngoài Khương Nhiễm liền hỏi: “ Đây là đang muốn đi đâu vậy”.

“ Đi đào rau dại”

Ngữ khí của Bùi San San không được tốt lắm nhưng Khương Nhiễm cũng không để ý lắm.

Khương Nhiễm vẫy tay nói: “ Đừng đi, cùng chị đi lên huyện thành một chút”.

Lúc nói giọng điệu của Khương Nhiễm rất ương ngạnh, trên mặt không hề có ý cười, đây không phải là do cô muốn bắt ép gì mà bởi vì lúc trước nguyên chủ đều toàn nói như vậy với người Bùi gia nếu bây giờ cô nói chuyện dịu dàng ôn hòa thì Bùi San san chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Quả nhiên Bùi San San nghe được lời này của Khương Nhiễm mày lập tức nhắn lại nhưng trầm mặt một chút sau đó cô ta vẫn gật đầu đồng ý.

Bùi San San không dám không đáp ứng, Khương Nhiễm tính tình không tốt nếu không làm theo ý cô chắc chắn sẽ bị ăn đánh.

Sức lực của Khương Nhiễm đặc biệt lớn, một khoảng thời gian trước có một người đàn ông trong thôn nói Khương Nhiễm béo giống như heo nái, liền bị Khương Nhiễm tát một phát bay ra ngoài gãy mấy cái răng, nữa bên mặt kia của người đàn ông đến ây giờ vẫn còn sưng.

Nghĩ đến việc này Bùi San San liền thấy ê cả mặt, theo bản năng nhìn về phía Khương Nhiễm tưởng tượng đến nếu cô táng cô ta một cái như vậy thì.... cô ta liền rùng mình. Khương Nhiễm nhìn hành động của Bùi San San mà mặt đầy khó hiểu.

Mặc kệ Bùi San San trong lòng nghĩ như thế nào, Khương Nhiễm vẫn thấy khá háo hức đây là lần đầu tiên cô sẽ được chính mắt chứng kiền phong cảnh cũng như con người ở thập niên tam mươi này bằng chính mắt mình mà không phải thông qua kí ức của nguyên chủ.

Bước ra khỏi cửa Bùi San San liền đem cổng khóa lại lúc này ba người cùng đi về phía trong huyện, thôn mà cô đang sống có tên là Vĩnh Hưng thôn.

Tên này có nghụ ý là cái thôn này có thể tồn tại lâu dài bền vững qua thời gian, thôn gần huyện nhưng lại không giàu có được như trên huyện, xung quanh thôn ai ai cũng nghèo, trong thôn phần lớn người đều là làm nông.

Quanh năm suốt tháng chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời, ra sức làm việc tuy đã cải cách chính sách đưa xuống cũng đã cho phép người dân làm ăn buôn bán nhưng người dân nơi đây không ai có suy nghĩ là sẽ kinh doanh cả.

Vĩnh Hưng thôn đúng là gần với huyện thành thật nhưng đi bộ đến đó chỉ dựa vào đôi chân mà suốt một tiếng đồng hồ thì đúng thật có chút.....

Một tiếng đi bộ đối với người hay làm việc nông như Bùi San San không hề khó khăn gì thậm chí ngẫu nhiên cô ta còn ẳm Bùi Cảnh đi một đoạn đường mà mặt không đỏ hơi thở không thay đổi chân không run đúng là ghê gớm thật.