Chương 41: Đánh mất vở ghi (6)

Nữ sinh lớp mười hai đã coi như trưởng thành, ở nông thôn cũng có thể lập gia đình được rồi, ai mà không biết xấu hổ, đột nhiên bị mọi người xung quanh bắt được quả tang, nói dưới mông mình giấu đồ.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía dưới mông Cố Tú Vân, người đứng phía sau không nhìn thấy cũng cố kiễng chân lên nhìn.

Vì vậy, tất cả mọi người nhìn thấy, dưới mông cô ta lộ ra một mẩu bìa cứng, dưới bìa cứng đó lấp ló thứ giống giấy.

Ngay sau đó, mọi người ép cô ta đứng dậy, tìm được quyển vở ghi dưới ghế ngồi của cô ta. Cố Tú Vân xấu hổ đến mức đứng không vững, mặt tái nhợt đi, lấy hai tay che mặt, run rẩy ngồi xổm ở góc lớp.

Đàm Thụ Lễ đích thân cầm quyển vở ghi lên, dùng tay phủi bụi bặm trên mặt bìa, rồi mới giao cho Cố Thanh Khê: “Xin lỗi bạn học Cố, đúng là Cố Tú Vân của lớp chúng tôi lấy của cậu, chúng tôi xin lỗi cậu chuyện này.”

Cố Thanh Khê: "Cám ơn lớp trưởng Đàm, tìm được vở ghi là tốt rồi."

Mọi người xung quanh lại lên tiếng nghị luận, tất cả ánh mắt khinh bỉ chế giễu cũng đổ dồn lên người Cố Tú Vân.

Cố Thanh Khê cũng không quan tâm cho lắm, cô lại cám ơn thầy Hoàng vẫn đần thối mặt ra còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, cầm quyển vở định rời đi.

Trước khi đi, cô chợt quay đầu lại nhìn Cố Tú Vân, cuối cùng vẫn nói: “Ngoài ra còn có chuyện này nữa, chị họ, em nghe nói chị nghi ngờ em lấy trộm trứng gà của chị. Chị họ, em phải nói rõ ràng chuyện này ra, chị cũng biết là thời tiết rất lạnh rồi đấy, nhưng chị có biết em không có xe đạp đi, phải đi bộ từng bước từng bước từ thôn lên huyện không? Trời lạnh, em còn không đeo găng tay, cứ vậy xách theo hai túi lưới đựng lương khô đi tới trường học, đi thất tha thiểu trên đường, phải chịu khổ thế nào chị có biết không? Kết quả mang đồ tới cho chị, chị không những không có lấy nửa lời cảm ơn, ngược lại còn nghi ngờ em lấy trộm lương thực của chị. Em không biết nhà chị gửi cho chị bao nhiêu lương thực, nhưng em đã mang tới hết cho chị rồi, nếu chị nghi ngờ, chị có thể về nhà hỏi trực tiếp người nhà của chị là được, tội gì phải tung tin đồn thất thiệt nói xấu sau lưng em!"

Ngay khi lời này vang lên, mọi người xung quanh nghe xong đều bừng tỉnh hiểu ra, có một số người lúc trước nghe lời của Cố Tú Vân, tin chuyện Cố Thanh Khê lấy trộm trứng gà của người ta là thật nhanh chóng tỉnh ngộ, ý thức được mình bị lừa. Trong khi những bạn học khác cũng càng khinh bỉ Cố Tú Vân hơn.

Tại sao còn có loại người như vậy chứ, sao trong thời kỳ vận động không kéo cả cô ta ra ngoài phê đấu đi!

Cố Thanh Khê thắng đậm, cầm vở ghi của mình định rời đi.

Cố Tú Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, đỏ ửng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng hồ bỏ túi của chị đâu, em trả cho chị đi!"

Cố Thanh Khê hơi nhướn mày nhìn cô ta, lãnh đạm nói: “Chị họ, vừa rồi em chỉ lừa chị tôi, chứ em chưa từng nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi của chị, chị tự đi tìm đi... không tin, chị có thể tùy tiện lục soát.”

Nói xong, cô xoay người rời đi thẳng.

Cố Tú Vân sửng sốt nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt cứng đờ, sau đó cô ta nhanh chóng mở khóa cặp sách treo ở cạnh bàn của mình ra, tìm kiếm.

Khoảng khắc nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi nằm trong cặp sách, cô ta tức giận đến run rẩy hai tay.

Cố Thanh Khê… trước kia cô ta không biết, em họ cô ta lại có nhiều ý xấu đến vậy!

Cố Thanh Khê tìm về được vở ghi của mình, lại nói rõ toàn bộ những gì tích tụ trong lòng mình ra ngay trước mặt mọi người, làm cô nhất thời cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Cô không biết, hóa ra cãi nhau với người ta ngay tại chỗ rồi giành chiến thắng lại sảng khoái đến vậy.

Đời trước cô sống quá cẩn thận, bị người ta bắt nạt tới trên đầu mới hơi giãy giụa phản kích, nhưng giờ suy nghĩ lại, mới thấy đó là điều hoàn toàn sai lầm.

Thậm chí cô còn nghĩ, có lẽ là bởi vì mình quá dễ bắt nạt, tính tình quá yếu đuối, nên người khác mới bắt nạt mình.

Trong lúc suy nghĩ miên man, cô cũng không trở về phòng học, mà đi thẳng về phòng ký túc xá, lấy khăn thấm ướt nước, lau sạch bìa ngoài của quyển vở ghi, cũng may bìa ngoài quyển vở được làm bằng nhựa mềm màu đỏ, có bị bẩn cũng chỉ cần lau đi là được.

Chờ lau đi lau lại nhiều lần, trong lòng cô mới thấy thoải mái, cô lại rửa sạch mặt mũi, rồi mới cầm quyển vở ghi đi tới lớp học.

Vừa rồi về phòng ký túc xá nên cô bị bỏ lỡ một tiết học, tình cờ tiết học tiếp theo lại là tiết của thầy Hoàng.

Thầy Hoàng là người trung thực, thấy Cố Thanh Khê tới lớp, thầy ấy hơi sửng sốt, rồi vội vàng: "Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi, em mau đi vào lớp đi, nhớ chú ý nghe giảng.”