Chương 38: Người Đàn Ông Nói Chuyện Không Chút Sơ Hở

Nếu những gì cô nói đều là sự thật, chiếc vòng vàng thật sự là di vật của mẹ cô, vậy thì vật trả về chủ, không có lý do gì để dây dưa lằng nhằng, chạy tới quấy rầy phỉ báng người khác.

Điều Chu Nghiêm Phong suy nghĩ chính là, rốt cuộc trong những lời cô nói, câu nào thật, câu nào là giả, liệu cô lợi dụng anh như công cụ, hay là đang thật lòng xin giúp đỡ.

Cho nên, anh rất cẩn thận nói: "Biết rồi, trước tiên em đừng nên tiếp xúc với bọn họ, tránh gây ra xung đột không cần thiết, chờ tôi tìm hiểu rõ tình hình rồi sẽ trả lời em."

Lời này thật sự rất chặt chẽ không chút sơ hở.

Đầu tiên quan tâm đến tâm trạng của Lục Mạn Mạn, để cô bình tĩnh chớ nóng vội, tiếp theo là cho cô một lời đảm bảo, sau khi hiểu rõ tình hình sẽ cho cô câu trả lời cô.

Nhưng trên thực tế, lời này của anh nói mà giống như không nói, hoàn toàn không hứa hẹn cam kết chắc chắn sẽ giúp Lục Mạn Mạn giải quyết chuyện này, vì sao phải hiểu rõ tình hình trước, chẳng lẽ lời Lục Mạn Mạn nói không phải là tình hình thực tế sao?

Nếu tình hình thực tế không giống như Lục Mạn Mạn nói, có phải, thay vào đó thì anh còn muốn diệt tình thân vì nghĩa lớn không?

Lục Mạn Mạn cười cười: "Được rồi, vậy em cúp máy đây."

Dì Điền còn tưởng mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, thở phào nhẹ nhõm nói: "Đúng rồi, đồng chí Lục và thủ trưởng là hai vợ chồng, có chuyện gì thì không cần giấu diếm, bàn bạc thẳng thắn với nhau là xong."

Ngay cả dì Điền cũng đơn giản cho rằng, chồng giúp vợ là lý lẽ hiển nhiên, thử hỏi có ai không nghĩ như vậy chứ?

Lục Mạn Mạn càng chắc chắn, người đàn ông này đầy mưu mô tính toán, có điều, trong chuyện này, nói thẳng ra thì dù trời có sập, cô cũng vẫn có lý, người nọ muốn hiểu rõ tình hình thực tế thì cứ để anh tìm hiểu, cô không sợ.

Lục Mạn Mạn ăn bát canh trứng đã nguội, ném chuyện đó qua một bên không quan tâm nữa, cô còn phải bận rộn với công việc của mình, quả nhiên, chẳng mấy chốc sau, phía Cục Lâm nghiệp đã gọi điện thoại tới, nói đã hái xong nụ hoa dựa theo những lời cô nhắn.

Tổng cộng ba bao tải, trị giá một trăm đồng, không đủ đáng giá để người của bọn họ tự mình giao tới, Lục Mạn Mạn phải tự đi lấy.

Đúng lúc Chu Chi Chi hoàn thành nhiệm vụ học xong bài tiếng Anh ngày hôm nay, vừa thấy thím muốn ra ngoài, bèn vội vàng nhào tới, nói: "Thím dẫn cháu với anh trai đi với, chúng cháu sẽ xách đồ giúp thím ạ!"

Đúng là đứa nhỏ này ăn đáng yêu để lớn mà, nhìn bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nào kìa.

Lục Mạn Mạn xoa xoa đầu cô bé, nói: "Được, hôm nay hai cháu đều là cu li nhỏ, đều phải giúp thím làm việc đó nha."

Ba bao tải nụ hoa nói nặng cũng không nặng lắm, Lục Mạn Mạn dẫn theo hai đứa nhỏ đến Cục Lâm nghiệp giao nốt năm mươi tệ còn lại, một mình Chu Bỉnh xách được hai bao tải, còn lại một bao, Lục Mạn Mạn và Chu Chi Chi cùng nhau xách về, tất nhiên Chu Chi Chi dùng nhiều sức hơn, trọng lượng nụ hoa vẫn dồn về phía Lục Mạn Mạn, sao cô nỡ để một cô nhóc nhỏ xíu mệt mỏi chứ.

Chẳng qua, họ vẫn đi xe buýt về, ba bao tải rất chiếm diện tích ngồi.

Lục Mạn Mạn còn trả thêm vé cho một người nữa.

Nhân viên bán vé nhìn cô một cách kỳ lạ.

Chu Bỉnh cũng nhìn thím một cái... Thím... Đúng là một công dân văn minh lịch sự.