Chương 3

----

Nhưng trong đêm đó, đừng nói là nhà giàu có, ngay cả phú ông cũng không có cơ hội gặp, chẳng lẽ kỹ năng danh môn được bà nội dùng cả đời để truyền dạy, cuối cùng lại phải gả cho con nhà thổ hào?

Đây có phải là tụt dốc không phanh!

Cuộc đời của Tô Hoài Cẩn đã phải chịu đả kích tàn khốc, cuộc sống mà hơn mười năm kiên trì theo đuổi nháy mắt hóa thành bọt nước, người kiên cường như cô cũng mất hết can đảm, không còn cảm giác gì với thế giới này.

Nhưng cô vẫn kiên cường tồn tại, hơn nữa phù hợp với tâm lý tồn tại từng ngày, cô bắt đầu học tập kỹ năng sinh tồn.

Đúng vậy, để sinh tồn.

Cuối cùng Tô Hoài Cẩn cũng biết thế nào là thư sinh vô dụng.

Từ nhỏ cô đã học thuần thục kỹ năng tài nghệ, nhưng lại không thực tế như cách giặt quần áo, lau nhà, cả đời cô chưa từng làm việc nhà nên cô giống như đại tiểu thư bị sốc.

Không học không được, lúc mới vừa làm cô đã hoảng, không thể chấp nhận sự thật, trong mắt của người ba Bí Thư Chi Bộ thôn cô là đứa con bướng bỉnh, ngỗ ngược, mỗi ngày trưởng bối trong nhà đều đánh thức để cô không bị đói, các thành viên trong nhà cẩn thận chấp hành, vì thế Tô Hoài Cẩn vốn được nuông chiều từ bé, lần đầu tiên trong đời biết đói đến mức va phải bức tường lớn.

Vì thế, cô tiểu thư nhà họ Tô với mục tiêu gả vào nhà giàu có, chấn hưng gia tộc, từ nay về sau có mục đích mới để theo đuổi —— lấp đầy bụng.

Cái này thật sự đúng là khác xa bản gốc.

Người ba làm Bí Thư Chi Bộ trong lòng Tô Hoài Cẩn có thể so với ma quỷ nói, nhà họ Tô không nuôi người rảnh rỗi, hoặc là làm việc, hoặc là ở nhà nấu cơm, cô phải lựa chọn.

Bắt buộc phải chọn một trong hai, cô chọn công việc tương đối thoải mái là nấu cơm ở nhà.

Tô Hoài Cẩn cảm thấy, nguyên chủ Tô Tiểu Mĩ vẫn luôn phụ trách việc này, cô kế thừa trí nhớ của đối phương, lại có được đầu óc thông minh, không phải chỉ là học giặt quần áo nấu cơm thôi sao?

Chút lòng thành, hãy xem cô làm bọn họ kinh ngạc như thế nào.

Sau đó, ông cụ Tô thật sự kinh ngạc, hơn nữa liên tục khϊếp sợ. Ông ta đã trải qua hàng loạt tâm lý phức tạp từ khó có thể tin đến mơ hồ, cuối cùng chết lặng, vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật, bọn họ không ngờ, đứa nhỏ nổi tiếng thông minh, trước đây học giặt quần áo nấu cơm đều thuận lợi, cực kỳ nhanh nhẹn, bây giờ đến tuổi lập gia đình làm mẹ, sao có thể mỗi ngày nấu cơm quên đổ nước, gần như là đốt cháy nồi, sai lầm ngớ ngẩn như rửa chén bát chia làm bữa chén?

Người dân thôn Lan Khê theo nguyên tắc tuần hoàn mặt trời mọc mặt trời lặn mà làm việc, quy luật không thay đổi, mỗi ngày thời khắc thoải mái nhất, chính là khi kết thúc công việc trên đường về nhà ăn cơm.

Ví như bây giờ, sau buổi sáng bận rộn, các hương thân đều tự vác nông cụ, túm năm tụm ba kết bạn về nhà, hoặc tán gẫu về nội dung radio đang phát trong thôn, hoặc là nói về bữa sáng tám trăm năm không đổi của nhà mình, dọc đường đi tràn ngập không khí vui vẻ.

Ở cổng thôn gặp nhau, mấy người nhà họ Tô không ngẩng mặt, bước chân cũng nặng nề.

Những nhà khác đồ ăn không thay đổi, mà bọn họ, không biết sắp phải đối mặt với cái giá "bất ngờ".

Bốn người lặng lẽ đi về phía tòa nhà hai tầng mà người trong thôn cực kỳ ghen tị, tiến vào sân, đóng cửa, âm thanh quen thuộc "két két" khiến mọi người đi qua trước cửa đều phải ghé mắt ——

"Nhà Bí Thư Chi Bộ tại sao lại đóng cửa, thôn chúng ta thôn an toàn như vậy mà, còn sợ có kẻ trộm sao?"

"Sợ kẻ trộm cái gì chứ? Vẫn là vì sự cố kia."

"Đã qua hơn một tháng, bọn họ còn chưa quên"

"Quên? Anh nói nhẹ thế, lúc trước bà mối hận không thể đạp nát cánh cửa nhà Bí Thư Chi Bộ, bây giờ muốn làm mai mối đều tránh phường chạy trốn, hai vợ chồng Bí Thư Chi Bộ đều sầu muộn, chuyện này không quên được."