Chương 32:

----

Tô Hoài Cẩn gật đầu thật sâu đồng ý, giây tiếp theo, cô tròn mắt nhìn bà Lưu xin xỏ:

"Khi nào thị trấn họp chợ vậy ạ? Con muốn đi mua vài thứ."

Lưu Xuân Phương: …

Lời bà ta dặn dò đều là gió thoảng bên tai?

Bà Lưu tức giận quay đầu, không ngờ tới phản ứng của đứa nhỏ này, nhưng lại nghe tiếng người cười thật lớn nói với em gái của anh ta:

"Ngày mốt đến phiên thị trấn của chúng ta họp chợ, Tiểu Mỹ em muốn mua cái gì?"

"Em muốn mua ít vải may quần áo."

Lưu Xuân Phương chịu đựng, rốt cuộc không nhân lúc con gái vừa làm ra thành tích mà dội gáo nước lạnh, thản nhiên nói:

"Quần áo mới mừng năm mới mẹ và chị dâu con chuẩn bị, không cần quan tâm sớm như vậy."

Tô Hoài Cẩn vẫn đang rất hứng thú:

"Con biết, lần này là đi xem có loại vải nào thoải mái không, làm hai bộ đồ ngủ."

Cô vẫn có chút lạc hậu, trang phục mùa đông rất nặng, chỉ riêng giá một cái áo khoác, đã đủ cho cô may áo ngủ trong một năm.

Giá cả này thật ra cũng không phải không thể chấp nhận, nhưng hôm nay mỗi phân tiền trong tay đều là tiền mồ hôi nước mắt, đương nhiên cô muốn dùng sử dụng khôn ngoan.

Hoàn cảnh tạo nên con người, trước kia không nói là lãng phí, nhưng thẻ ngân hàng chưa bao giờ dưới sáu số, cô cả nhà họ Tô là một phú bà, bây giờ không ngờ chẳng học cũng biết cách tiết kiệm.

Sau khi suy nghĩ, cô quyết định tự bỏ tiền làm hai bộ đồ ngủ, đồ ngủ thiết thực còn ít tốn kém, tốt xấu cũng là quần áo mới, có thể làm cho cô đỡ thèm.

Những người khác trong nhà họ Tô không thể lý giải cách tiết kiệm của cô, họ trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên, Tô Chấn Hưng dẫn đầu vấn đề:

"Đồ ngủ không phải chỉ là quần áo mặc khi ngủ sao?

Cái này mà cũng phải tự làm à, mặc đồ lót không được sao?"

Năng lực có hạn, Tô Hoài Cẩn không biết phải giải thích với bọn họ như thế nào cho đơn giản dễ hiểu, vì thế ngàn vạn lời chỉ tóm gọn lại ba chữ:

"Em thích thế."

Anh cả nhà họ Tô: …

Không hổ là em gái anh ta, thật là tùy hứng!

Tô Chấn Hưng tốt bụng chấp nhận lý do này, chẳng những không hỏi lại vấn đề, anh ta còn giơ ngón tay cái lên:

"Hay lắm, cũng chỉ có em chú ý."

Dâu cả nhà họ Tô điên cuồng gật đầu phụ họa, đối với cô em chồng thì cô ta cũng rất khâm phục lòng dũng cảm của cô ấy.

Cô ta không thể không tưởng tượng nếu tự cô ta nói "Em thích thế" để lấy lý do đi chợ mua đồ, e là có dùng chính tiền cô ta kiếm được, đại khái là mấy người cả nam lẫn nữ sẽ gây sự, đánh xong sẽ tịch thu toàn bộ kho bạc nhỏ của cô ta, cái gì cũng đừng nghĩ tới, ở nhà mà ngồi xổm đi.

Người có thể tìm đường chết mà không bị trừng phạt, cũng chỉ có cô em chồng của cô ta, ba mẹ chồng đối với con gái quả thực nuông chiều không điểm dừng.

Dâu cả nhà họ Tô lại càng hận mình không phải con gái ruột của nhà này.

Trên thực tế, Lưu Xuân Phương cũng không có suy nghĩ như con dâu tưởng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, bàn tay của bà ta đã bắt đầu động đậy, nhưng nghĩ đến lời nói của người xưa, bà ta hít thở thật sâu, mạnh mẽ áp chế cảm xúc, tận lực bình tĩnh ôn hòa nói:

"Con nói đồ ngủ gì vậy, nhắm chừng không hết bao nhiêu nguyên liệu đâu, không cần phải đi lên thị trấn, trong nhà còn ít vải dệt, con chọn hai tấm là xong."

Tô Hoài Cẩn:

"Vải trong phòng mọi người con đã xem qua, màu sắc quá sặc sỡ, cũng không đủ mềm mại thoáng khí, không thích hợp làm đồ ngủ."

Nếu cô để ý đến thứ này, cô sẽ không gây sức ép lâu như vậy mà không may quần áo mới ngay.

Tuy rằng lời em gái anh ta nói rất đặc biệt, nhưng anh cả vẫn lo lắng cô bị tổn thương, nên nhắc nhở:

"Tiểu Mỹ em có nhầm không?

Quần áo tất nhiên là phải sáng sủa đẹp đẽ, hơn nữa mẹ đã cất trữ từ lâu, đều là đồ tốt đó."

Vải dệt có sẵn, không phải tốt hơn tự mình đi mua sao?

Tô Hoài Cẩn:

"Nhưng em không thích."

Anh cả nhà họ Tô: …

"Trong túi của con có bao nhiêu tiền chứ, con muốn bay lên trời sao?"