Chương 9:

----

Dù sao trong tầm mắt của cả thôn, nhà bọn họ ăn không mất tiền, nhưng cháo ăn ngon một chút đều là nhờ vào gạo và khoai lang!

Tô Hoài Cẩn thật sự không biết chị dâu đang nghĩ gì, cô đã bị hành động của anh cả và chị dâu là cho choáng váng rồi, nghĩ thầm không hổ là cô, vừa ra tay đã làm mọi người phải kinh ngạc, vì thế với sự tự tin không gì sánh kịp này, rốt cuộc cô ăn hết cháo, nhanh chóng há miệng to mà húp.

Sau đó, cô chìm vào im lặng rất sâu.

Tô Chấn Hưng nhìn thấy biểu cảm của em gái, anh ta quan tâm hỏi:

"Làm sao vậy, hay là không hợp khẩu vị của em?"

"Đây không phải chỉ là một chén cháo khoai lang rất bình thường sao!"

Tâm hồn của Tô Hoài Cẩn đang la lên.

Suýt chút nữa là cô đã tin vào sự xấu xa của bọn họ, tưởng rằng mình có thiên phú, có khả năng biến hóa thần kỳ, đem món cháo khoai lang bình thường trở thành món ăn mang hương vị nhà hàng 5 sao như Michelin!

Kết quả hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.

"Nhưng anh cảm thấy nó rất ngon mà. Nhưng mà Tiểu Mĩ này, từ nhỏ vị giác của em đều kén chọn hơn mọi người, sao em không thêm chút đường trắng?"

Dâu cả nhà họ Tô nghe vậy thì cười ngoác mồm lên tận trời xanh, cháo khoai lang thơm ngọt như vậy rồi còn muốn thêm đường sao? Hai anh em bọn họ không sợ lên thiên đàng.

Không phải chỉ có dâu cả nhà họ Tô phản ứng mạnh, những người vốn dĩ không thèm để ý anh em bọn họ làm ầm ỹ là Bí Thư Chi Bộ họ Tô và Lưu Xuân Phương, lúc này cũng quay sang nhìn, may mắn con gái đúng mực, lắc đầu từ chối gợi ý này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, Tô Hoài Cẩn lại đưa ra yêu cầu quá đáng:

"Có củ cải hay cải muối gì không?"

Dâu cả nhà họ Tô: ???

Tô Hoài Cẩn: yếu đuối và đáng thương, nhưng cứng đầu.

Thật sự cô đã quá nhẫn nhịn, với thân phận sắp được gả vào gia đình triệu đô, muốn trứng cá muối hay nấm cục đen nhắm rượu cũng là chuyện nhỏ, bây giờ lưu lạc đến đây, muốn ăn dưa muối cũng phải rất cẩn thận.

Ngay cả yêu cầu thấp như vậy, cũng bị mẹ cô đen mặt từ chối:

"Muốn ăn hay là không ăn, chúng ta không có những thứ này."

Vừa mới dứt lời, cô cười phá lên:

"Vẫn còn chút chao làm lúc mừng năm mới."

Lưu Xuân Phương:...

Tô Hoài Cẩn không phải ngây ngô như anh cả nhà họ Tô, cách hai mét, cô vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người bà Lưu. Mà cô quay đầu lại…, không thấy phát sinh chuyện gì nên nhỏ giọng hỏi:

"Chao ở đâu ạ?"

"Trên nóc tủ phòng bếp, chắc chắn em không với tới đâu, để anh giúp em lấy."

"Được được."

Tô Hoài Cẩn đang cầm bát, cực kỳ giống chó gặm xương, nhắm mắt đi theo anh cả vào phòng bếp.

Về chuyện hũ chao cất giữ hơn nửa năm, cô hoàn toàn không để ý.

Không sạch sẽ ăn sẽ bệnh, đây là điều sâu sắc nhất mà cô lĩnh ngộ được sau khi bị xuyên qua.

Chỉ với một miếng chao mặn mặn cay cay này, Tô Hoài Cẩn thành công ăn xong một chén lớn cháo khoai lang.

Ăn uống no đủ, cô tiếp tục xắn tay áo làm việc.

Cái này giống như thăng cấp đánh quái vật, nấu cơm chính là công việc khởi đầu hàng ngày của cô, giặt quần áo và lau nhà là công trình lớn, nhất là quét dọn vệ sinh. Nhà bọn họ so với nhà hàng xóm lớn gấp hai gấp ba lần, cũng đồng nghĩa với việc Tô Hoài Cẩn mỗi ngày phải tốn sức lực hơn người khác gấp mấy lần.

Nhưng cô lại là cô gái nóng bỏng yêu thích ăn uống và vui chơi, hơn hai mươi năm trước đều sống trong môi trường sáng sủa sạch sẽ, hiện tại nhìn trong nhà lộn xộn bẩn thỉu, tay cô không ngơi, mỗi ngày không phải quét rác lau bàn, thì là vừa đi vừa quét rác lau bàn.

Mới trước đây bị áp lực tập bóng, khiêu vũ, quần vợt, đều không vất vả như vậy, Tô Hoài Cẩn đã hiểu được thế nào là cảm giác bị moi ruột.

Làm vệ sinh xong, cô phải rửa rau nấu cơm, ăn xong lại tiếp tục dọn dẹp phòng bếp.

Lặp đi lặp lại, không dừng.

Tô Hoài Cẩn bận đến muốn mắng mẹ, nhưng sức khỏe cô ngày càng tốt hơn, không chỉ có ngày càng thích ứng cường độ công việc như vậy, ngay cả những vấn đề chồng chất trước kia, ví như ba bữa cơm trong hộp kín, cũng được nấu rất tốt, làm cho người nhà họ Tô khi đi làm về có thể bưng cơm lên ăn.