Chương 27: Ngày mai em sẽ dọn đồ đi

Lúc hai người quay lại đại viện xưởng thép thì đã khuya. Châu Ngạn bảo Tô Nam đừng nói gì với người nhà. Tô Nam cũng đã đồng ý. Dù sao đồ vẫn còn để ở nhà họ Châu, mẹ Châu Ngạn mà biết chắc chắn sẽ đuổi cô ra ngoài. Cô cũng không muốn nửa đêm dọn đi.

Dì Ngô vẫn đang hóng mát trong sân, thấy vợ chồng trẻ tay trong tay đi vào, tưởng hai người ra công viên dạo, cười cười nói với người bên cạnh: “Nhìn xem, vợ chồng trẻ tình cảm thật tốt.”

Châu Ngạn nghe vậy thì lòng lạnh buốt.

Hai vợ chồng già nhà họ Châu vẫn chưa ngủ, còn chờ con trai về.

Thấy con trai về với Tô Nam, Lý Văn Ngọc chỉ cảm thấy sự quan tâm của mình đáng nhẽ nên cho chó ăn.

Bà ta ở nhà lo lắng con trai về khuya, kết quả là người ta đi hẹn hò tản bộ với vợ mình.

Bà ta vừa định lên cơn, châm chọc vài câu, sau khi nhìn thấy sắc mặt Châu Ngạn không tốt, lập tức dập lửa giận.

Xem ra hai đứa nó cãi nhau.

Lý Văn Ngọc lập tức cảm thấy trong lòng sảng khoái, cũng không châm ngòi nữa. Bà ta biết bây giờ lòng con trai mình vẫn nằm trong tay cô ta, xung đột trực tiếp, chắc chắn mình không thắng được. Dứt khoát im lặng.

Vậy thì chờ hai người không xứng đôi này tự xa nhau thôi.

Vậy nên yên lặng hiếm có kéo bạn đời vào nhà.

Thật ra Tô Nam cũng không hiểu người nhà họ Châu, cũng không biết có phải do sắp ly hôn không, bây giờ lúc cô nhìn thấy cha mẹ Châu Ngạn thì rất bình tĩnh, không có cảm xúc áp lực trước đây nữa. Cũng không cảm thấy không dám ngẩng đầu trước mặt họ.

Quả nhiên ly hôn là quyết định chính xác. Tránh xa những người khiến mình sống trái với lòng, thật sự sẽ vui vẻ hơi nhiều.

Cô và Châu Ngạn cũng không nói gì, về phòng thì nhanh chóng tắm rửa, đợi lúc Châu Ngạn đi tắm, cô bắt đầu dọn dẹp đồ của mình.

Đồ đều đã được đóng gói xong, chỉ còn một vài thứ linh tinh.

Cô định ngày mai sẽ dọn ra ngoài. Vốn định đợi sau khi làm thủ tục xong, nhưng bây giờ xem ra hai ngày này Châu Ngạn vẫn sẽ không đồng ý. Mà cô cũng không thể sau khi nói ly hôn rồi vẫn nằm chung trên một chiếc giường với Châu Ngạn.

Cô cũng muốn thông qua việc dọn đi, để Châu Ngạn nhìn thấy quyết tâm của cô.

Chỉ là phải tốn tiền.

Không đăng ký được ký túc xá độc thân, phải dùng tiền để thuê nhà.

Tô Nam định thuê tạm một căn phòng ở trước, đợi làm xong thủ tục sẽ vào đơn vị ở.

Lúc Châu Ngạn vào phòng nhìn thấy cảnh này, nhìn những đồ đã được dọn xong trong góc tường, anh ta trầm mặc không nói gì.

Ngồi ở bên cạnh mép giường nhìn, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì.

Tô Nam dọn xong, nói với anh: “Ngày mai em sẽ dọn đồ đi.”

Châu Ngạn xụ mặt nói: “Vội vàng như vậy làm gì, không phải vẫn… chưa làm thủ tục sao?”

Tô Nam nói: “Cứ dọn ra trước, cũng để cho anh thời gian bình tĩnh lại. Sớm hay muộn cũng phải dọn đi.”

Châu Ngạn yên lặng nhìn cô một lát, sau đó không nói câu nào, nằm lên giường ngủ. Cũng không đọc sách học tập như ngày thường.

Tô Nam thấy vậy cũng không nói thêm gì, đã trễ vậy rồi, ngày mai cô còn phải đi làm nữa.

Dứt khoát leo lên giường ngủ.

Hai người nằm cách xa nhau, không còn thân mật như xưa.

Tô Nam lại cảm thấy đã quen, ở cuối cuộc đời mình, cô và Châu Ngạn rất ít khi gần gũi.

Nhưng mà Châu Ngạn lại cảm thấy không quen, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được. Rất nhiều lần anh ta muốn đánh thức Tô Nam, muốn hỏi cô, hoặc cầu xin cô.

Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ kiên quyết lúc ở công viên của cô, Châu Ngạn lại không đủ can đảm.

Bởi vì anh ta biết, dù anh ta có cầu xin như thế nào, kết quả gần như đều sẽ không thay đổi.



Sáng sớm hôm sau hai người cũng không nói gì, Châu Ngạn cảm thấy điều còn đáng sợ hơn sự im lặng khi chiến tranh lạnh là trong mắt Tô Nam không hề có anh ta. Ngay cả suy nghĩ giận dỗi cũng không có.

Tuy rằng làm ầm ĩ đòi ly hôn, Châu Ngạn vẫn kiên trì làm tròn nhiệm vụ của mình, đưa Tô Nam đi làm.

Tô Nam cũng không từ chối, đây là ngày cuối cùng, cũng không cần giả vờ ra vẻ.

Hơn nữa nghĩ đến việc sắp ly hôn, tâm trạng cô cũng không tệ.