Chương 30: Thuê nhà

“Vậy thì về thăm đi.” Thím Trần thật sự hơi xúc động: “Phụ nữ chúng ta sau khi kết hôn cơ hội về nhà mẹ đẻ ngày càng ít, đặc biệt là sau khi có con, càng không có thời gian.”

Tô Nam ngầm quyết định, đợi sắp xếp xong, làm xong hết các chuyện cần làm, cô sẽ xin nghỉ về nhà.

Thím Trần dẫn Tô Nam đi vào một đại viện lộn xộn.

Đây là nơi ở của một số công nhân xưởng gần đây, vì xưởng mới mở, tài chính không đủ, đơn vị cũng không có nhà cho công nhân, nên đã phân chia đến những căn nhà cũ này.

Mỗi nhà đều có nhiều người ở, nhìn có vẻ rất hỗn loạn.

Đâu đâu cũng phơi quần áo, đồ linh tinh chất thành đống, đi lại rất khó khăn.

Đây là lần đầu tiên Tô Nam nhìn thấy tình huống này.

Trước kia cô sống ở nông thôn, nhà tất nhiên cũng rộng. Sau này khi vào thành phố cũng ở trong nhà rộng của nhà họ Châu, càng không cần nói đến sau này Châu Ngạn có tiền, nhà ngày càng rộng hơn.

Nên cô chưa từng nghĩ đến trong thành phố lại có chỗ như vậy.

Trong lòng bắt đầu hơi thấy ái ngại, nhưng mà cũng không từ bỏ. Dù không quen nhưng mà vẫn tốt hơn nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Thím Trần quay đầu lại nói: “Chắc chắn là ồn ào hơn chỗ cháu sống.”

Xưởng thép đó chính là xưởng lớn, sớm đã chia nhà cho công nhân, đó là chỗ độc nhất trong thành phố. Sợ Tô Nam nhìn xong không dám thuê, bà dẫn Tô Nam đi một vòng, tránh để sau đó lại hối hận.

Tô Nam nói: “Ồn ào cũng có sức sống, khá tốt.”

Thấy Tô Nam cũng chưa chê gì, thím Trần cũng không nói gì, dẫn cô tiếp tục đi tiếp.

Sau đó tìm thấy một nhà trên lầu, gọi với vào bên trong: “Thím Hồ.”

Bên trong có người đáp lời, thím Trần nói với Tô Nam: “Thuê phòng cũng không phải gặp ai cũng hỏi, thím Hồ này chính là mật thám trong khu chúng ta, nhà ai muốn mua gì, mượn gì, tìm không thấy đều có thể hỏi bà ấy.”

Tô Nam thầm nghĩ, thật sự là cái gì cũng biết mà.

Thím Hồ để tóc ngắn, dùng kẹp màu đen cố định, nhìn rất nhanh nhẹn. Trên tay còn đeo một cái băng đỏ, trên đó viết chữ Tổ Dân Phố.

Khi nhìn thấy Tô Nam bên cạnh thím Trần, hai mắt thím Hồ sáng lên, lập tức mò lại gần: “Ôi, con gái nhà ai, nhìn lanh lợi như vậy.”

Thím Trần cười nói: “Là đồng chí trong đơn vị tôi, tìm bà hỏi thử gần đây có phòng ở không.”

Tô Nam nhanh chóng chào thím Hồ một tiếng.

Thím Hồ nhìn vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Nam, càng nhìn càng thích: “Sao lại không ở ký túc xá? Ở một mình hay ở cả nhà?”

“Tạm thời ở một mình, sau đó tính sau.” Thím Trần cũng không lắm mồm, chỉ nói một câu như vậy. “Bà nói xem có hay không?”

Thím Hồ lập tức xoay người đi vào phòng, lúc đi ra đã đeo kính lão, trong tay cầm một cuốn sổ ghi chú, bà lật rất nhanh, rất nhanh đã xem xong: “Có thì cũng có, nhưng mà cũng lâu rồi, không biết có còn cho thuê không.”

Thời buổi này, ít người thuê phòng, mà cũng ít người cho thuê. Rất ít khi có người hỏi, tất nhiên thím Hồ cũng không nhận được tin gì mới.

Thím Hồ cũng rất nhiệt tình, tự mình dẫn hai người đi hỏi thăm chỗ cho thuê.

Bà vừa nói vừa đánh giá Tô Nam, trong lòng thầm nghĩ xinh đẹp như vậy, không thể giới thiệu phòng linh tinh được.

Vừa nghĩ vừa chọn, kết quả hỏi thăm mấy nhà, hoặc là không cho thuê, hoặc là đã có người thuê.

Thím Hồ lập tức ngại ngùng, cảm thấy hơi mất mặt, lập tức kéo Tô Nam đến ngồi trước cửa nhà mình: “Hai người chờ đi, chuyện này cứ để tôi, tôi đi hỏi thăm cho hai người.”

Tô Nam vẫn còn ngại: “Vậy làm phiền thím quá, hay là để cháu tự đi.”

Thím Trần kéo cô: “Cháu cứ chờ đi, bà ấy làm được.”

Thím Hồ càng thêm đắc ý, xoay người đi mất.

Tô Nam: “…” Vẫn là cô thiếu kiến thức, có vài người không sợ phiền, chỉ sợ không được công nhận.

Hai người ngồi một lát, thím Hồ bỗng vội vàng chạy lại, bà hỏi xung quanh cũng không có nhà nào cho thuê, nhưng mà chuyện này không làm khó được bà, bà đã thuyết phục một nhà đồng ý cho thuê.

Thím Hồ rót một miếng trà: “Có một hộ phù hợp, người ta cũng đồng ý cho thuê, chỉ là… sợ hai người ngại.”