Chương 37: Tính Cách Bẩm Sinh

Muốn để con cái của anh em trai nhà chồng chiếm chỗ con của mình, đó chẳng phải là chuyện cười hay sao. Vì cái gì chứ? Thím hai nhà họ Mạnh này chưa ngu xuẩn đến mức độ như vậy.

Bước ra khỏi nhà chú hai, Mạnh Thần Hạo bước nhanh, cả quãng đường chỉ nghĩ đến sáng nay chuyện đã đồng ý với Ninh Vân Tịch, không biết lúc này cô ở trường học đợi đến sốt ruột rồi không. Trực giác mách bảo anh rằng, cô ấy nhất định đang ở bên cạnh Tiểu Ngũ. Quả nhiên khi anh ấy vòng về hướng nhà mình, từ phía xa xa có thể nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc.

Thím Chú trông thấy trước mắt một lớn hai nhỏ: “Tuấn à, đây là ai thế?”

“Là cô Ninh ạ, cô giáo của cháu ạ!” Mạnh Thần Chanh giơ tay đáp.

“Cô giáo Ninh? Sao thím lại không biết trường tiểu học của mấy đứa có giáo viên như cô Ninh đây nhỉ?” Thím Chu vẻ mặt cổ quái chớp chớp mắt với cô bé Mạnh Thần Chanh.

Mạnh Thần Chanh nhăn cái mũi nhanh, ngẩng đầu nhìn Ninh Vân Tịch.

Ninh Vân Tịch đáp: “Cháu là giáo viên chủ nhiệm của..”

“Tôi biết rồi, chúng tôi đều biết cả rồi, trẻ con xung quanh đây về cơ bản đều học trường tiểu học số 2 đường Nhân Dân nên chúng đều biết.” Thím Chu nói.

Đều biết cô là thực tập sinh trường sư phạm, không phải giáo viên chính thức. Gà con vừa ra ràng thì có tác dụng gì? Có thể dạy cho bọn trẻ được cái gì? Cũng chỉ có hai đứa trẻ ngốc này mới ra sức nắm lấy tay của một thực tập sinh như cô mà ảo tưởng rằng cô là thiên thần đến che chở cho bọn chúng.

Thím Chu quay lại nói với Mạnh Thần Tuấn: “Chuyện sáng nay là chị cháu nói hả?”

“Vâng, là chị cháu nói ạ.” Mạnh Thần Tuấn gật đầu.

y, đứa trẻ này, buổi sáng nay không phải cũng không tự tin cho lắm sao? Vừa nhắc đến tiền cược là mặt trắng nhợt, hiện giờ sao lại cứng rắn lên mặt thế?

Thím Chu hoài nghi quét mắt qua cả ba người.

“Có chuyện gì vậy?”



Chỉ nghe từ sau vọng đến một giọng đàn ông. Ninh Vân Tịch với hai đứa trẻ quay lại đầu lại, từ phía sau thím Chu xuất hiện một bóng người đi tới.

“Anh cả!” Mạnh Thần Chanh và Mạnh Thần Tuấn thi nhau hét lớn.

Thím Chu thấy vậy liền quay đầu đi vào nhà mình.

Mạnh Thần Hạo liếc qua bóng dáng thím Chu, rồi quay lại nói với Tiểu Tứ: “Lúc sáng anh không có ở nhà đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Anh cả, anh đừng lo nhé. Có cô giáo Ninh ở đây rồi!” Mạnh Thần Tuấn tự tin trả lời.

Mạnh Thần Hạo cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của em trai, ngoảnh đầu nhìn Ninh Vân Tịch.

Ninh Vân Tịch nhìn anh ấy cười thần bí: “Không có gì.”

"Nhớ nghe lời cô giáo dạy bảo." Trước khi bước ra khỏi nhà lần nữa, Mạnh Thần Hạo nhắc nhở mấy đứa em thêm vài câu.

Nhận thấy anh có chút căng thẳng, Ninh Vân Tịch bước qua an ủi Mạnh Thần Hạo: "Em với mấy đứa trẻ ở trường cả ngày nay, đều đã quen thuộc với nhau cả rồi."

"Nhưng chúng là những đứa trẻ nghịch ngợm, bướng bỉnh đó." Mạnh Thần Hạo thực sự là đã không còn cách nào mới nói như thế về mấy đứa em, đều là những lời nói thật lòng. anh có chút lo lắng khi cô ở riêng với hai đứa em này chỉ sợ sẽ bị chúng bắt nạt.

Phía bên kia, Tiểu Tứ với Tiểu Ngũ đã trèo lên bàn phồng má trợn mắt với nhau rồi, hai đôi tay nhỏ thi nhau đẩy tới đẩy lui, dường như đối với tính cách của chúng mà nói thì cũng không có gì quá khác biệt.

Đối với điều này, Ninh Vân Tịch đáp lại: "Bọn trẻ mới từng này tuổi đầu, hoạt bát náo động là điều bình thường, nếu như chúng không nghịch ngợm, không bướng bỉnh mới là bất thường."

"Vì sao em cho rằng là như vậy?"

"Tính cách trẻ con đều do bẩm sinh cả, mà loại bẩm sinh này rất có lợi cho việc phát hiện tiềm năng của trẻ sau này. Vì vậy không nên kìm hãm thiên bẩm của chúng, mà nên chỉ dẫn, điều chỉnh những tiêu chuẩn hành vi ứng xử của chúng. Có những thứ cần được chỉ bảo, nhưng cũng có những thứ không nên hạn chế, kìm hãm. Trói buộc chỉ vô ích thôi.”