Chương 9

“Nhỏ Thu cũng đâu phải chỉ có mỗi mình anh Xuân là anh em, mà những chuyện tốt không đến lượt chúng con, còn chuyện mất mặt thì chúng con phải ra trước đúng không!”

Cái cô em chồng nhà mình này, từ sau khi gả vào nhà họ Trình thì thay đổi hẳn, đôi mắt cứ như mọc trên đỉnh đầu vậy, ai ai cũng thấy không vừa mắt, đã nhiều lần muốn tóm lấy cơ hội nói móc nó vài câu rồi.

Gì mà chị dâu ngươi sao lại đen giống con cá Chạch, quần áo rách nát trên người nên ném đi, cửa hàng bách hóa trong huyện có “sợi tổng hợp” năm tệ tám một thước vải, rẻ lắm!

Năm tệ tám một thước vải mà kêu rẻ lắm? Nói vậy không thấy xấu hổ hả!

Đúng, cô thừa nhận, cô em chồng này của cô càng ngày càng biết chưng diện, “sợi tổng hợp” từng thước từng thước, người ta đã sớm không cần mặc áo khoác nữa, nói gì mà người thành phố lưu hành mặc váy, trên chân lại đi giày cao gót, trên đường từ thật xa đã có thể nghe tiếng giày lộp cộp rồi.

Con quỷ nhỏ này!

Từ lâu cô đã nhìn ra em chồng không an phận, kết quả thì sao?

Thật đúng như cô đã nghĩ, cái cô em chồng này lại bỏ đi với thằng đàn ông khác!



Xí!

Càng nghĩ càng thấy giận, cô gào to đi đến trước mặt chồng, chống nạnh uy hϊếp: “Tôi nói cho anh biết nha Lâm Nghiên Xuân, anh không được phép đi, nếu anh dám đi đi tôi sẽ không để anh yên đâu!”

Nhưng không ngờ đến, người đàn ông bình thường bị đánh cũng không thèm nói một câu, lại hét to với cô: “Đàn bà thì nói ít thôi, nấu cơm của cô đi!”

Lâm Nghiên Thu hoảng sợ lại quay qua nhìn người phụ nữ trẻ tuổi, cô ta bị chồng mắng nên cũng không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ hung hăng liếc xéo Lâm Nghiên Thu, rồi quay về phòng bếp.

Bị chồng cô mắng, thì liếc tôi làm gì.

Lâm Nghiên Thu cực kỳ cạn lời, nhưng cũng không nói gì cả.

Chủ yếu là khi đọc truyện, bởi vì thấy ghét qua nên cô đã bỏ qua khá nhiều nhân vật và tình tiết, thậm chí cô còn không nhớ người phụ nữ trẻ tuổi tên là gì.