Chương 25: Ngựa giống pháo hôi (3)

Giang Văn Chung đẩy cửa ký túc xá ra, vốn dĩ đám bạn cùng phòng đang ngồi một chỗ thảo luận gì đó lập tức im bặt.

Bầu không khí trong phòng ký túc vốn đang vui vẻ, bây giờ lại biến thành xấu hổ.

Những người khác trong phòng đều dễ ở chung, chỉ có một người không hợp với Giang Văn Chung cho lắm.

Từ khi Giang Văn Chung ra khỏi đồn công an, người trong phòng ký túc đều vô ý thức cô lập cậu ta.

Đời trước cũng như vậy, khi đó Giang Văn Chung còn nhỏ tuổi, vẫn chưa có tâm lý mạnh mẽ như bây giờ, hoàn cảnh gặp phải ở ký túc xá giống cái gai đâm trên cổ họng, khiến cậu ta đứng ngồi không yên.

Đời này, Giang Văn Chung vờ như không cảm giác được bầu không khí khác thường trong ký túc, vẫn việc mình mình làm.

Cao Thành ngồi trên ghế, ôm cánh tay, mặt đầy khinh thường, cười mỉa một cái. Cậu ta là người thẳng tính nhất trong phòng, khi trước bảo vệ Giang Văn Chung bao nhiêu, bây giờ chán ghét đối phương bấy nhiêu.

Hôm nay là thứ bảy, trong trường không có tiết, đa phần bạn học đều tranh thủ thời gian rảnh rỗi, thả lỏng tâm trạng.

Giang Văn Chung vẫn trước sau như một, dựa theo thói quen ngày thường, sáu giờ sáng đã dậy luyện đọc tiếng Anh.

Lão Nhị, người có quan hệ coi như tạm được với cậu ta trong ký túc xá tò mò hỏi: “Chúng ta học đại học công nghiệp, mỗi ngày cậu đều học tiếng Anh này làm gì? Người làm về kỹ thuật như chúng ta đâu cần ra nước ngoài?”

Giang Văn Chung thản nhiên đáp: “Nói không chừng sau này có thể xuất ngoại thì sao?”

Cao Thành ở bên cạnh châm chọc: “Mơ đẹp lắm, tưởng muốn ra nước ngoài là có thể ra à.”

Giang Văn Chung đã quen với giọng điệu âm dương quái khí này của đối phương từ lâu, luôn không để trong lòng.

Giang Văn Chung không để ý, Cao Thành cảm giác như đấm một quyền vào bông, ngược lại bản thân càng tức giận.

Giang Văn Chung đã quen dậy sớm vừa ôn tập vừa chạy bộ, hiện tại là mùa hè, về đến phòng cả người đã đầy mồ hôi.

Biết người trong ký túc xá không mấy thích mình, tất nhiên Giang Văn Chung sẽ không nhiệt tình bợ đít, lẳng lặng cầm đồ dùng rửa mặt của mình lên ra khỏi phòng.

Hôm nay cậu ta ăn mặc chải chuốt sạch sẽ, đầy hương vị thanh xuân, thay một chiếc áo sơ mi trắng, nhân lúc người xung quanh không chú ý, soi ngương điều chỉnh biểu cảm trên mặt một phen.

Một người đàn ông với ánh mắt u buồn xuất hiện trên tấm gương đã mờ. Đây là kết quả cậu ta soi gương luyện tập vô số lần.

Khi làm ra biểu cảm này, cậu ta sẽ hơi cúi đầu, lộ ra vầng trán nhẵn bóng và hàng lông mi siêu dài của mình.

Sống lâu hơn người khác một đời, Giang Văn Chung biết, phải làm thế nào mới có thể hấp dẫn đám con gái mới đến tuổi bắt đầu yêu.

Hình tượng một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ ngoài bảnh bao, lộ vẻ u buồn cô đơn, yếu ớt ở chỗ không người, rất dễ khơi lên ý muốn bảo vệ trong lòng con gái trẻ tuổi.

Có ý muốn bảo vệ, vô cùng dễ dàng chuyển hóa thành thương tiếc, lại từ thương tiếc biến thành yêu.

Giang Văn Chung cũng đã tìm thấy mục tiêu của mình từ lâu, chính là Triệu An An hôm trước vô tình gặp bên hồ.

Lần thứ hai nhìn thấy Triệu An An, cậu ta đã nhớ ra cô gái đó là ai.

Gia đình Triệu An An rất giàu có, cha là lãnh đạo trường đại học công nghiệp cậu ta đang theo học,mẹ là giáo viên đại học ngoại ngữ.

Cô ta còn có một người bác ở nước ngoài, là một đại phú hào.

Trong niên đại rung chuyển kia, vì bảo vệ người trong nhà, ông bà nội Triệu An An nói dối người bác kia đã chết từ lâu.

Khi bác trai Triệu An An tìm tới, lần đó cả trường học đều oanh động, vì bác trai Triệu An An đã quyên góp cho trường học thiết bị gá trị trên trăm vạn.

Trong khoảng thời gian này, Giang Văn Chung luôn cố ý theo dõi Triệu An An, cuối cùng phát hiện chỉ cần rảnh rỗi, đối phương lại ra hồ nhân tạo đọc sách.

Cho nên cuối tuần nào Giang Văn Chung cũng qua đó chờ đợi, hy vọng có một cuộc gặp gỡ tình cờ với Triệu An An.

Giang Văn Chung soi gương, nở nụ cười đắc chí, nụ cười kia chỉ lướt qua giây lát, lại mau chóng quay về dáng vẻ u buồn.



Phía bên này, nhà họ Lý thu dọn bàn ăn sạch sẽ, bắt đầu mở cuộc họp gia đình.

Nội dung cuộc họp chính là có quyết định bán gà nướng, làm mau bán nhỏ hay không.

Lưu Đại Ngân kiên trì, Lý Tam Thuận phản đối, Lý Lưu Trụ không phát biểu ý kiến, tỏ vẻ nghe theo cha mẹ.

“Tam Thuận,” Từ khi con lớn, đã lâu rồi bà ấy không gọi thẳng tên chồng mình: “Chúng ta nợ bên ngoài nhiều tiền như vậy, dựa vào đồng ruộng kiếm công điểm, đến khi nào mới trả hết nợ? Bác sĩ tỉnh cũng nói, lần này Khai Lâm đã giải phẫu thành công, nhưng đợi vài năm sau phải phẫu thuật thêm lần nữa, đến lúc đó, lấy đâu ra tiền đây?”

Lý Tam Thuận há miệng, lại chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống mặt đất không nói lời nào.

Biết chồng đã động lòng, Lưu Đại Ngân tiếp tục khuyên nhủ: “Năm nay Khai Nguyên nhà chúng ta năm tuổi rồi, đợi hai năm nữa cũng phải đi hcoj, bình thường Khai Nguyên nhà chúng ta thông minh như vậy, mẹ thằng bé dạy thơ ca gì đó, chỉ hai lần là có thể nhớ kỹ, nói không chừng nhà chúng ta cũng có thể sinh ra một người sinh viên thì sao?”

“Khai Lâm cũng phải bổ sung dinh dưỡng, phải ăn ngon hơn, hai năm sau còn cần một khoản tiền giải phẫu, Khai Nguyên đi học cũng cần tiền, nhà chúng ta còn nợ bên ngoài, ông nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lưng Lý Tam Thuận còng xuống, cuộc sống này đã ép ông ấy không thẳng lưng được từ lâu.

Lời Lưu Đại Ngân giống một nhát búa, nện thẳng vào lòng ông ấy.

Eo ông ấy lại cong thêm vài phần.