Chương 12: Chia núi 2

“Nếu đã chia nhà thì phải rõ ràng. Nhà có tổng cộng ba mươi mẫu ruộng, mỗi nhà sáu mẫu; tiền thì tôi vừa đếm qua, chắc khoảng sáu, bảy trăm đồng, mỗi nhà một trăm; còn gà, vịt, ngỗng trong nhà thì mỗi nhà ba con; cừu và bò thì không chia. Có ai có ý kiến gì không?” Mạnh Thành Văn chia đều tiền và giấy tờ ruộng đất thành năm phần, công khai từng món có giá trị và không có giá trị.

Mọi người lắng nghe chăm chú, không ngờ ông già lại phân chia nhanh gọn như vậy, nhất thời chẳng ai biết phải nói gì.

Một lát sau, Mạnh Hoa Quốc là người đầu tiên lên tiếng đề xuất: “Cha, cha luôn là người công bằng, chính trực, cách chia này con không có ý kiến. Nhưng đất và tiền chia cho thằng Ba thì phải đền bù cho con.”

Nghe vậy, Mạnh Thành Văn lạnh lùng nhìn thẳng vào Mạnh Hoa Quốc, không nói một lời.

“Cha, cha đừng nhìn con như vậy, con không thay đổi ý định đâu. Gϊếŧ người thì phải đền mạng, nợ thì phải trả tiền, đó là lẽ thường tình. Nếu thằng Ba không chịu để con gái đền mạng thì đền chút tiền cũng chẳng đáng là bao mà!”

Chu Tiểu Lệ không đợi Mạnh Thành Văn trả lời, tức giận chửi rủa: “thằng Hai, mày là đồ bất hiếu! thằng Ba là anh em ruột của mày, mày định ép chết nó sao?”

Nghe chồng bị mắng, Thường Ngọc Hồng không phục, lên tiếng biện minh: “Mẹ chồng, mẹ thiên vị quá rồi! Con trai của chúng con bị bọn họ hại chết, đòi bồi thường một chút tiền thì có gì sai?”

“Câm miệng, con đàn bà độc ác! Dám châm dầu vào lửa nữa, ta sẽ để nhà ngoại mày đến rước mày về.”

Chuyện đã đến nước này, coi như không thể giải quyết. Mạnh Thành Văn nhìn đứa con trai thứ ba hiền lành, thật thà, chưa bao giờ cãi nhau với ai, giọng trầm ngâm hỏi: “thằng Ba, con có ý kiến gì không?”

“Cha, cha là người học rộng nhất trong nhà, chắc cha cũng biết cái chết của A Tài không liên quan gì đến Đường Đường. Nhưng gia đình anh hai thì… Haizz, nếu chỉ có mình con sống thì thế nào cũng được, nhưng con còn vợ con phải nuôi, không có đất, con lấy gì mà nuôi họ?”

Câu trả lời thật thà nhưng chất chứa nỗi xót xa khiến mắt Chu Tiểu Lệ đỏ hoe, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Đứa con thứ ba của bà từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiếu thảo, chăm chỉ làm lụng, dù có vất vả đến đâu cũng không than phiền. Lớn lên, nó lại càng thật thà, chân chất, hết lòng hiếu kính cha mẹ. Sao số phận nó lại gặp phải người anh như thế này?

Chu Tiểu Lệ hồi tưởng lại những năm qua, nghĩ về sự chăm sóc chu đáo và lòng hiếu thảo của con trai thứ ba, bà kéo kéo ống tay áo của Mạnh Thành Văn, bàn bạc: “Ông nó, tôi nhớ mười năm trước, trước khi ông cố mất có đưa cho ông một tờ giấy tờ đất, nói rằng ngọn núi hoang ở phía đông là của nhà ta, hay là chia ngọn núi đó cho thằng Ba đi!”

“Không được, trên núi có bao nhiêu cây gỗ, sao lại chia cho nó được.”

Nhìn người vợ đã cùng mình chung sống bao năm bỗng chốc dường như già đi nhiều, ánh mắt của Mạnh Thành Văn trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng vào Mạnh Hoa Quốc và những người khác, giọng ông tràn đầy giận dữ: “Cây thì chặt đi, tiền chia đều. Còn gì nữa không?”

“Nhưng mà…”

Thấy vợ mình định nói thêm gì đó, Mạnh Hoa Quốc kéo bà ta ra phía sau, cười cợt hỏi: “Cha, con không có ý kiến, chỉ là khi nào thì chặt cây ạ?”

Nhìn đứa con trai thứ hai, vừa mới lúc trước còn ngang ngược, bây giờ lại trở mặt cười cợt sau khi đạt được mục đích, Mạnh Thành Văn tỏ rõ sự chán ghét, lướt qua mặt nó, hỏi những người khác: “Các con có ý kiến gì về chuyện chia nhà nữa không?”

Nhìn vợ cứ lặng lẽ khóc, Mạnh Hoa Khánh nghẹn ngào xin lỗi: “Quế Anh, lấy anh, em đã chịu khổ rồi.”

Họ không phải vừa chia một ngọn núi sao? Chuyện vui thế này, sao cha mẹ lại buồn đến vậy?

Mạnh Đường khó hiểu nghiêng đầu, trong lòng có thắc mắc nhưng cô cố nén không hỏi.

Cứ tưởng chuyện chia nhà đến đây là xong, không ngờ Mạnh Hoa Đông lại đột ngột đứng dậy, lớn tiếng đề xuất: “Cha, con thấy việc cha chia nhà có chỗ không công bằng. Nhà anh cả sáu người, nhà anh hai ba người, nhà anh ba bốn người, nhà con cũng bốn người, còn em năm thì chưa có gia đình. Mỗi nhà có số người khác nhau, sao lại chia đều, con thấy nên chia theo đầu người mới công bằng.”