Chương 17: Gã ác bá nhân tình

Mạnh Đường cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bé hiện rõ vẻ buồn bã: "Chú Năm, trên núi có thể trồng được gì không? Nhà cháu sắp hết lương thực rồi, anh hai nói tất cả là vì cháu mà nhà mình mới nghèo như vậy. Nếu trên núi có thể trồng được gì, nhà mình sẽ có lương thực, và anh sẽ không mắng cháu nữa."

"Mạnh Kiệt, thằng nhóc đó dám mắng cháu à?"

"Anh nói đúng mà, đều là vì cháu, nên ông nội mới phải chia nhà."

Cô bé nhỏ xíu nép vào lòng, thân hình gầy yếu hầu như không có trọng lượng gì, Mạnh Hoa Triều trầm ngâm an ủi: "Cái đầu nhỏ của cháu suốt ngày nghĩ linh tinh gì thế? Việc chia nhà là chuyện sớm muộn, không liên quan gì đến cháu đâu. Lần sau anh cháu mà mắng nữa, nói với chú, chú sẽ mắng lại cho."

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Mạnh Hoa Triều cảm thấy việc lập gia đình có vẻ cũng không tệ, nếu có một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thì càng tốt!

Khụ, dạo này mình bị làm sao thế nhỉ? Sao cứ nghĩ đến chuyện kết hôn, sinh con? Chẳng lẽ bị giục cưới nhiều quá nên đầu óc rối loạn rồi?

Mặc dù đã cố ý nói chuyện vòng vo, nhưng chẳng có tác dụng gì. Mạnh Đường dùng đôi tay nhỏ bé ôm cổ Mạnh Hoa Triều, chỉ về phía xa: "Chú Năm, cháu muốn lêи đỉиɦ núi."

"Cũng chỉ có chú Năm là chiều cháu thôi!"

Mây bay lơ lửng, ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá dày chiếu xiên lên cơ thể, ánh sáng lốm đốm vui đùa qua khu rừng. Mạnh Hoa Triều bế Mạnh Đường bước trên con đường nhỏ giữa núi.

Cỏ dại um tùm níu chân, mặc dù đi đã lâu nhưng vẫn còn cách xa đỉnh núi. Đột nhiên, Mạnh Hoa Triều dừng bước, cẩn thận đặt Mạnh Đường xuống dưới một gốc cây.

"Đường Đường, cháu có đói không? Ngoan, đứng đây chờ một lát, chú Năm đi bắn một con chim nướng cho cháu ăn."

"Chú Năm, cháu vẫn chỉ là trẻ con mà!"

Mạnh Hoa Triều không hiểu, hỏi lại: "Vậy cháu không ăn thịt được à?"

"Không, cháu ăn được chứ. Nhưng chú đừng đi xa quá, cháu sợ."

Chú Năm của cô thật đúng là một người đàn ông cứng nhắc, chẳng hiểu chút nào về việc chiều chuộng con gái.

Nhìn bóng lưng oai hùng của chú Năm, Mạnh Đường thở dài, tặc lưỡi hai cái.

Sinh nhầm thời đại rồi! Nếu chú Năm mà sinh ra vào thế kỷ hai mươi mốt, chắc chắn sẽ khiến bao cô gái phải mê mẩn.

Xì~

Tiếng gì thế?

Nghe thấy âm thanh "xào xạc" trong bụi cỏ, Mạnh Đường vội nhặt lấy một cành cây, rướn cổ nhìn vào bụi rậm. Chỉ trong tích tắc, cả người cô như quả pháo lao ra ngoài.

Rắn, một con rắn đang bò trong bụi cỏ!

Mạnh Đường sợ hãi nhìn con rắn dài hơn một mét với lớp da xanh trơn láng đang ngóc cổ lên, rồi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ gầm lên: "Đi đi, đừng lại đây! Nếu mày dám đến gần, tao sẽ đánh chết mày."

Con rắn xanh với đôi mắt nhỏ như hạt đậu phát ra ánh sáng u ám, cái lưỡi mảnh thỉnh thoảng thè ra, đầu nó cao vυ"t lên, lắc lư với tốc độ cao, như thể sắp tấn công bất cứ lúc nào.

Mạnh Đường căng thẳng theo dõi từng động thái của con rắn xanh, thỉnh thoảng cố gắng dọa nạt vài câu, nhưng con rắn chẳng hề để tâm, tiếp tục bò về phía cô.

Chú Năm, cứu cháu với!

Nghe nói rắn độc là những sát thủ đáng gờm trong tự nhiên, nọc độc của chúng có thể gϊếŧ chết người một cách dễ dàng, đặc biệt là răng rắn, nơi chứa rất nhiều nọc. Nếu bị cắn, nọc độc sẽ nhanh chóng lan khắp cơ thể, chỉ trong vài phút, con người sẽ chết.

Mạnh Đường cố gắng kiềm chế cảm xúc để giữ bình tĩnh, nhưng khi thấy con rắn xanh chậm rãi bò về phía mình, cô bé hoàn toàn sụp đổ, òa khóc nức nở.