Chương 25: Chuồn chuồn tre

Trận đánh đã dừng lại, nhưng không ai trả lời câu hỏi của Tống Hướng Dương, bởi vì mọi người đều quá đau đớn.

Vừa rồi, Mạnh Đường vô tình bị nhóc mập mặt đen đập trúng đầu, trong lòng đầy hậm hực, cô tiện tay nhặt một viên đá dưới đất ném vào người cậu ta.

“Hu hu hu...”

Lúc trước chẳng bao giờ ném trúng, nhưng lần này lại vô cùng chính xác. Mạnh Đường không tin nổi, cô nhìn chằm chằm nhóc mập đang khóc oà lên, rồi lặng lẽ lùi lại hai bước.

Không ai nhìn thấy cô, không ai nhìn thấy cô!

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt sắc bén của Tống Hướng Dương lập tức dán chặt vào Mạnh Đường, ông nghiêm giọng chất vấn: “Mạnh Đường, bước ra đây! Tại sao lại ném Chu Mãn Ý?”

Mạnh Thành Văn chống gậy đứng chắn trước mặt Mạnh Đường, ông giải thích đầy áy náy: “Trưởng thôn, trẻ con chưa hiểu chuyện, ông đừng dọa nó.”

Dù miệng đang xin lỗi, trong lòng ông lại đầy tự hào. Xem kìa, con cháu nhà họ Mạnh quả là khác biệt, đầy khí phách. Ông ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Văn Tú đang tức giận đến đen mặt, rồi ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.

Nhìn Mạnh Thành Văn mặt dày như vậy, Tống Hướng Dương không khỏi thở dài bất lực. Người già nửa chân đã vào quan tài rồi, sao vẫn còn vô lý như hồi trẻ thế này?

Ông lấy kẹo trong túi ra dỗ dành đám trẻ đang khóc lóc, sau đó chỉ huy mọi người đứng lại ngay ngắn. Nghe hết đầu đuôi câu chuyện, ông bất đắc dĩ hỏi: “Lão Mạnh, con ông đã đánh người bị thương, ông không giao nó ra, còn muốn che giấu đến bao giờ?”

“Trưởng thôn, tôi đâu phải đang bao che con trai tôi, mà là tôi thực sự không biết nó ở đâu.”

Chu Văn Tú tức giận hét lên: “Nói dối! Ông là cha nó mà lại không biết nó ở đâu à?”

Vừa nấu xong bữa sáng, Chu Tiểu Lệ bước vào sân, nghe tiếng mắng liền lập tức đáp trả: “Mụ già kia, ăn nói cho đàng hoàng!”

Nhìn thấy hai bên lại sắp giơ nắm đấm lao vào đánh nhau, Tống Hướng Dương vội vàng ngăn lại: “Thôi nào, mọi người có thể nghe tôi nói được không? Tôi đến đây là để giúp mọi người giải quyết vấn đề. Hãy nói xem, các người muốn giải quyết thế nào?”

“Trưởng thôn, không phải tôi không muốn giải quyết, nhưng thực sự tôi không biết Mạnh Hoa Triều đang ở đâu. Hay là, khi nào tìm được nó rồi hãy bàn cách giải quyết?”

“Phì, già rồi mà không biết xấu hổ. Trưởng thôn, tôi chỉ có hai yêu cầu. Nếu họ chấp nhận, chuyện này coi như xong. Nếu không, tôi nhất định không bỏ qua.”

Tống Hướng Dương tò mò hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Thứ nhất: bồi thường hai trăm đồng, coi như tiền thuốc thang và tiền lỡ việc cho Tống Chí. Thứ hai: đưa một trăm đồng làm sính lễ, để Mạnh Hoa Triều cưới Tiểu Mai.”

“Phì, mụ già kia, bà còn biết xấu hổ không? Cứ muốn con gái bà làm dâu nhà tôi, tiếc là con trai tôi không thèm.”

Tống Hướng Dương cũng cảm thấy hai yêu cầu này không hợp lý, ông nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Em dâu, chuyện này dù là lỗi của Mạnh Hoa Triều, nhưng Tống Chí cũng có lỗi trước. Chuyện bồi thường, có thể thương lượng thêm không?”

Hôn nhân đại sự, sao có thể coi như trò đùa? Theo như ông biết, Mạnh Hoa Triều đã từ chối Tiểu Mai rất nhiều lần, sao lại còn nghĩ đến chuyện này?

Trong thôn còn bao nhiêu thanh niên tốt chưa vợ, sao Tiểu Mai lại chọn người tệ nhất thế?

Chu Văn Tú dứt khoát từ chối: “Không có gì để thương lượng. Nếu họ không đồng ý, tôi sẽ gọi công an đến xử lý.”

“Bà cứ việc báo, dù sao thì con gái bà cũng đừng hòng bước chân vào nhà họ Mạnh.” Chu Tiểu Lệ cũng kiên quyết không kém.

Dù là nói chuyện hòa giải, nhưng thái độ hai bên đều cứng rắn, không ai nhường ai. Tống Hướng Dương khó xử, vừa rít thuốc lá vừa lo lắng đi đi lại lại.

Thương lượng nửa ngày trời, không những không tìm ra cách giải quyết, mà có khi còn sắp đánh nhau thêm trận nữa. Mạnh Đường ôm bụng thở dài, cô khẽ kéo áo Mạnh Kiệt, nhỏ giọng nói: “Anh, em muốn đi chơi.”

“Được, mình đi gặp anh Lương nào.”

Mạnh Kiệt cẩn thận quan sát tâm trạng nặng nề của người lớn, rồi lén dắt tay Mạnh Đường rời đi.

Dù sao cậu cũng chẳng hiểu nổi câu chuyện, hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến nhà mình. Nghèo nhất cũng chỉ đến thế thôi.