Chương 39: Cùng nhau trộm đào nhé

"Không được, em phải hái đào cho Đường Đường."

Chu Mãn Ý tốt bụng như vậy, Mạnh Đường vô cùng cảm động, vì thế cũng tử tế nhắc nhở: "Chu Mãn Ý, hái đào mệt lắm, cậu chọn việc gì nhẹ nhàng hơn đi!"

"Được."

Quả đào đỏ mọng, to tròn tỏa ra hương thơm nồng nàn. "Bộp!" – một quả đào lớn rơi xuống đất. Mạnh Đường nhanh chóng nhặt lên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau sạch lớp lông mỏng trên bề mặt. Hương thơm ngọt ngào khiến cô mê mẩn.

Ngửi mùi thơm ngát của quả đào, Mạnh Đường không kìm được nuốt nước miếng. Từ sau khi nhập vào cơ thể nhỏ bé này, dường như từng cử chỉ hành động của cô đều trở nên trẻ con hơn.

Tống Vũ, người luôn dõi theo Mạnh Đường, trông thấy hành động của cô, liền lớn tiếng hét lên: "Mạnh Đường, cậu đang ăn vụng!"

"Tôi không hề, tôi chỉ xem nó có bị rơi vỡ không thôi. Chị ơi, chúng ta đang trộm đào mà, chị có thể nói nhỏ chút được không?" Mạnh Đường biện minh đầy chính trực.

"Ai là chị cậu? Hừ, đừng nghĩ lấy lòng tôi là tôi sẽ thích cậu. Trong thôn này có bao nhiêu người muốn chơi với tôi đấy, cậu đừng có mà nhắm vào tôi."

"?"

Thời đại có truyền thừa thật tốt, vừa gặp kiểu đàn ông bình thường không có gì đặc biệt, lại gặp kiểu phụ nữ như vậy. Hóa ra thứ này không liên quan đến thời đại, mà chủ yếu là vấn đề ở con người.

Mạnh Đường xoa cánh tay nổi da gà, lắc mạnh đầu rồi tập trung nhặt đào.

Tại sao đào nhà người khác lại thơm đến vậy?

Có lẽ giống như câu "vợ không bằng thϊếp, thϊếp không bằng vụиɠ ŧяộʍ."

Người xưa nói thật đúng, nam nữ phối hợp làm việc sẽ không thấy mệt. Cả nhóm phân công rõ ràng, không bao lâu đã hái được đầy ắp đào. Chu Lương đứng ở góc tường, thò đầu quan sát xung quanh, bỗng nhiên thấy có bóng người từ trên núi đi xuống, vội vàng la lớn: "Có người đến, mau thu dọn đồ chạy thôi!"

"Anh ơi, có người đến."

Nghe tin, Mạnh Kiệt lập tức ngừng tay, chuẩn bị rời đi, nhưng Chu Mãn Ý như một ngọn đồi nhỏ chắn ngay lối ra. Mạnh Kiệt sốt ruột giục: "Mãn Ý, có người đến rồi, mau nhảy xuống đi."

Chu Mãn Ý khoanh tay, sợ hãi lắc đầu: "Em không dám."

Cậu không muốn nhảy. Nhỡ gãy chân, cậu sẽ phải chống gậy như anh Lương.

Cậu không muốn gãy chân, càng không muốn cà nhắc cà nhắc.

Chu Lương: Cảm thấy bị xúc phạm.

Tống Vũ nhìn dáng vẻ nhát gan của Chu Mãn Ý, khinh thường lườm cậu một cái rồi cười lạnh, đe dọa: "Chu Mập, nếu cậu bị bắt, ông nội Tống sẽ đánh gãy chân cậu."

Bóng người từ xa dường như đã phát hiện ra họ, nhưng hai người trên tường vẫn còn đang giằng co. Chu Lương quyết định nhanh chóng nhét tất cả đào vào áo, đưa cho Tống Vũ, rồi quay đầu dặn Mạnh Đường: "Đường Đường, em dắt con dê chạy trước đi."

"Được."

Tình thế nguy cấp, Mạnh Đường không hề do dự, chuẩn bị dắt dê chạy theo đường lúc nãy. Nhưng Mị Mị Dương lại bướng bỉnh, nghển cổ không chịu bước tới, khiến Mạnh Đường tức giận vỗ mạnh một cái rồi bế nó lên.

"Be ~"

Có ai đó gϊếŧ con dê đi, chẳng lẽ không ai quản?

Tiếng hét giận dữ từ xa đã vọng đến, nguy hiểm càng lúc càng đến gần. Chu Lương lo lắng nhìn hai người không biết điều kia.

"Mãn Ý, nhảy xuống đi, anh sẽ đỡ em."

Chu Mãn Ý nheo mắt đứng dậy trên tường, lo lắng dặn: "Anh Lương, em hơi béo, anh phải đỡ chắc vào nhé."

Ngồi trên cây, Mạnh Kiệt nghe thấy tiếng hét giận dữ càng lúc càng gần, trong lòng rất hoảng hốt. Nhưng anh Lương chân còn chưa lành hẳn, nếu bị Chu Mập đè lên chắc chắn sẽ đau thêm, nên Mạnh Kiệt hung hăng túm lấy cổ áo Chu Mãn Ý.

"Anh Lương, anh đừng đỡ cậu ấy, cậu ấy béo quá, sẽ đè bẹp anh mất."

"Anh..."

Rốt cuộc cậu phải làm thế nào đây?

Chu Mãn Ý luống cuống đứng trên tường, hình ảnh bị cha mẹ đánh vụt qua trong đầu, cậu cắn răng định tự giải quyết. Nhưng trời không chiều lòng người.

"Anh Lương, anh tránh sang một bên. Chu Mập, đi thôi!"

"Đừng..."