Chương 40: Cùng nhau trộm đào nhé 2

Chu Mãn Ý như cái que bị người ta đẩy xuống từ bức tường cao hơn hai mét, sợ đến mức hét lên thảm thiết.

Mạnh Kiệt ngầu lòi nhảy xuống từ tường, quay đầu nhìn Chu Mãn Ý đang nằm trên đất run rẩy, khóc thút thít, rồi hờ hững vỗ vào đầu cậu.

"Ông cụ Tống sắp tới rồi, cậu còn không chạy?"

Ông cụ Tống kết thúc việc tuần tra núi, thong thả vừa hát vừa đi xuống. Mắt ông đã mờ, nhìn thấy bóng dáng vài đứa trẻ nhảy từ tường nhà mình xuống, ông lập tức nhặt một cành cây, lớn tiếng mắng: "Đứng lại, lũ nhóc trộm đào!"

Mạnh Kiệt đỡ Chu Lương chạy phía trước, quay đầu lại thấy Chu Mãn Ý ôm bụng chạy lảo đảo, bị tụt lại phía sau, tức giận hét lên: "Chu Mập, chạy nhanh lên!"

Sắp bị đuổi kịp rồi, cậu còn ôm bụng mà chạy, chẳng lẽ bụng cậu không phải là mỡ mà là vàng sao?

"Em chạy không nổi nữa."

Nhìn thấy Chu Mãn Ý mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, bắp chân mình cũng hơi đau nhức, Chu Lương đề nghị: "Tiểu Kiệt, phía trước có mấy đống rơm, chúng ta trốn ở đó một lát."

"Được."

Băng qua góc đường, Chu Lương đẩy Chu Mãn Ý, người đang bước đi loạng choạng, vào sâu trong đống rơm, rồi cậu và Mạnh Kiệt mỗi người tìm một đống rơm kín đáo để trốn.

"Lũ ranh con, chạy đâu rồi?"

Chỉ một thoáng mà mấy đứa nhỏ đã biến mất không thấy bóng dáng, ông cụ Tống tay cầm cành cây, nhìn xung quanh rồi chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên, từ đống rơm gần nhất vang lên tiếng "phụt" – một tiếng xì hơi. Đôi mắt sắc bén của ông cụ Tống tiến lại gần đống rơm, dùng sức hất tung nó ra.

"Be ~"

Mị Mị Dương ngẩng đầu nhìn ông cụ Tống với vẻ mặt ngây thơ, đưa móng lên làm nũng.

"Con dê nhà ai lạc đây?"

Thì ra là dê, ông còn tưởng là mấy đứa nhóc không ra gì kia chứ?

Ông cụ Tống thở dài, kéo dây dắt dê chuẩn bị xuống làng hỏi thăm, nhưng con dê cứng đầu không chịu đi.

"Ngươi có muốn bị nấu thành canh dê không?"

"Be ~"

Mị Mị Dương lắc đầu, chậm rãi đi theo ông cụ vài bước, rồi thừa lúc ông không để ý, nó giật dây chạy thẳng đến đống rơm gần đó.

Tống Vũ sợ hãi trốn trong đống rơm, nghe tiếng bước chân bên ngoài dần rời đi, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp thở hết, đống rơm trên đầu bỗng bị húc tung, cô bé bị con dê đè thẳng lên người.

Cái lưỡi hôi hám liếʍ từ má trái sang má phải, Tống Vũ vừa tức giận vừa ghê tởm, đưa tay ngăn hành động tiếp theo của con dê, đồng thời hét lên: "Mạnh Đường, mau mang con dê của cậu đi đi!"

Đáng ghét! Mạnh Đường! Mình tuyệt đối sẽ không mềm lòng mà làm bạn với cậu ta!

Trốn trong đống rơm, Mạnh Đường bất lực xoa trán, giả vờ bình tĩnh bước ra, mạnh mẽ kéo Mị Mị Dương vào lòng, dạy dỗ đầy tức giận: "Mị Mị Dương, đã nói là chơi trốn tìm mà, sao ngươi lại chơi trò đánh lén?"

"Be ~"

Cái mông bị đánh đau rát, Mị Mị Dương ngẩng mặt tru lên.

Đây là cố ý hành hạ dê, thù hằn cá nhân! Nó, với tư cách là một con dê kiêu hãnh, tuyệt đối không nhượng bộ!

Thế là, dê kiêu hãnh của bầy không chịu khuất phục, lao khỏi vòng tay của Mạnh Đường, đâm sầm vào đống rơm bên cạnh.

Dê có thể chết, nhưng không thể bị sỉ nhục.

"Ái da, đau quá!"

Đống rơm bị húc đổ, Chu Mãn Ý kêu thảm, tay ôm mặt và trán vừa bị móng dê đá vào.

Sự thật bị phơi bày rõ ràng, Mạnh Đường nghiến răng nhìn Mị Mị Dương, nhặt một cành cây dưới đất và đuổi theo.

"Mị Mị Dương, đứng lại cho ta!"

Mị Mị Dương chạy phía trước, Mạnh Đường đuổi theo phía sau. Một đuổi một chạy, đống rơm bị húc đổ từng cái một, bạn bè trốn trong đó cũng lần lượt bị phát hiện.

Cho đến khi đống rơm cuối cùng bị húc đổ, Mạnh Đường sửng sốt nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Chu Lương, lặng lẽ dừng chân.

Chỉ vì một con dê, cả đám trộm đào bị lộ hết. Một trò đùa thật tệ, cô không thừa nhận con dê này là của mình!

Mị Mị Dương hãnh diện giơ móng đi đến bên cạnh ông cụ Tống.

Ông cụ Tống không thể rời mắt khỏi hành động táo bạo của con dê, kinh ngạc vỗ đầu nó và hứa: "Làm tốt lắm, lát nữa sẽ thưởng cho ngươi một quả đào."

Mạnh Đường: Tại sao em lại thèm ăn đào như thế này? Chắc chắn không phải do ý chí chủ quan của em, tất cả đều là do tác giả độc ác bóp méo bản chất tốt đẹp của em.

Tác giả ngạo mạn: Câm miệng, rõ ràng là do cô tham ăn.

Mạnh Đường: (nghi ngờ) Nhưng em trước đây đâu có như vậy?

Tác giả ngoáy mũi: Đó là vì cô đã kìm nén bản chất thật của mình. Đừng nghi ngờ, hãy tin rằng cô là một con sâu tham ăn.

Mạnh Đường: … (Em tin, nhưng cũng có vẻ như không tin.)