Chương 23: Thất tín bội nghĩa

“Sau khi em về thành phố, trong thành đều là thiên hạ của chúng ta, có rất nhiều cách để vứt bỏ cô ta, chị sẽ giúp em!” Lâm Na không hề từ bỏ ý định khiến cho Dung Thần vứt bỏ Vân Ninh, cho dù có phải đợi Dung Thần cả đời, cô cũng sẽ không từ bỏ.

“Chị bắt buộc phải bảo em thất tín bội nghĩa sao?”

“Dung Thần! Em làm sao có thể quên được, mấy năm nay Vân Ninh đã ức hϊếp em ra sao?! Bây giờ cô ta đã tỉnh lại hoàn toàn rồi, chết cũng không nổi đâu! Em đã không thèm trả lại mối thù năm xưa, còn ngốc nghếch đến nỗi lấy ơn báo oán sao?!” Chỉ cần nhớ lại mối thù năm xưa, khóe mắt Lâm Na liền lóe lên tia dữ dội.

“Em quay về thì sẽ phải đi học, hoặc sẽ thừa kế công việc của mẹ em. Tất cả những điều này, đều không cho phép em trở thành Trần Thế Mỹ, bằng không thì sẽ bị đuổi đi.” Dung Thần viện một cái cớ.

Anh không phải là không muốn trả thù Vân Ninh, nhưng sau khi nhìn thấy Vân Ninh giống như một người đã thay đổi, anh càng không thể chịu đựng được nữa...

Hay là, thôi thì cứ đợi đến khi trí nhớ Vân Ninh hồi phục rồi hẵng nói vậy.

Dung Thần muốn biết, một ngày nào đó, Vân Ninh sẽ đối mặt với anh như thế nào.

“Chị sẽ nghĩ thêm cách, chị sẽ không để em tự phá hỏng cuộc đời mình dễ dàng vậy!” Lâm Na giận dữ.

Cô biết rõ, những gì mà Dung Thần vừa nói, quả thực là nỗi lo ngại rất lớn.

Danh dự ở thời đại này vô cùng quan trọng. Sẽ tốt hơn nếu Dung Thần đích thân giải quyết, chỉ cần anh đi học, hoặc thừa kế chi nhánh phòng khám, anh sẽ phải tuân theo quy tắc, nếu không, sẽ bị buộc tội nghiêm trọng.

“Lâm Na, đủ rồi, làm ơn hay để em yên, chuyện của em chị có thể đừng xen vào nữa được không? Em đã lớn như vậy rồi, bất kể em làm gì, em tự biết chịu trách nhiệm...” Dung Thần không thể hiểu nổi Lâm Na, liền xoay người bước sang đám ruộng bên kia.

............

Bỗng có một đám mây đen từ trên trời kéo đến, cảm giác ánh đèn trong nhà càng thêm tối. Vân Ninh cố lết cơ thể ốm yếu của mình muốn leo lên giường, cô cần phải nghỉ ngơi một lúc.

Sau khi xuống giường, lại cố gắng kéo chiếc ghế đẩu sang bên cạnh kệ chậu bùn.

Cô ngồi xuống, vô cùng mệt mỏi, toàn thân đau đớn, và điều làm cô đau đớn hơn nữa là vết thương trên đầu.

Cô nghiêng người dựa vào tường, tâm trí mơ màng rối bời thϊếp đi lúc nào không hay.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, nhìn xung quanh vẫn là căn nhà tồi tàn tối om. Còn cô vẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu, trước mặt, là chậu nước muối mà Dung Thần đặt sẵn dùng để rửa đào, trong nước có rất nhiều lông từ quả đào. Vân Ninh rất muốn rửa mặt, chỉ có thể dùng lại nước này.

Bởi vì trong nhà không có nước sinh hoạt, trên thực tế, ở nông thôn thời đại này cũng không có nước sinh hoạt.

Sau khi nhặt ra được đại khái số lông quả đào ra khỏi chậu nước, cô xắn tay áo lên, lấy xà phòng táp lên mặt nhiều lần, cứ rửa cho đến khi cảm thấy da mặt như bị bong ra một lớp, nước đổi màu, thì cô mới dừng lại.

Lúc cô muốn quay trở lại giường nằm, cảm thấy cơ thể như bị mất đi hết sức lực.

Thế là, Vân Ninh chỉ còn có thể ngã xuống đất và từ từ leo lên.





Đột nhiên, một tiếng sấm nổ trên mái nhà, ngay cả cửa sổ cũng bị làm cho rung chuyển và chập chờn.





Vân Ninh vốn đang tủi thân, hiện tại lại bị tiếng sét làm cho kinh hãi, nước mắt tuôn ra như suối, cô nằm trên mặt đất rồi lặng lẽ khóc.





Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, một lát sau còn nghe thấy tiếng mưa như trút nước, xối xả đập vào cửa sổ.





Cửa sổ bị rò rỉ nước mưa, các vách tường cũng bị dột, nước mưa rơi xuống đất, bắn tung toé lên người Vân Ninh, cô đành phải cố dùng sức để di chuyển bản thân.





Nước mưa tạt vào, mưa to như vậy, nhanh như vậy, lại còn có một số hạt mưa đá lẫn vào.





Vân Ninh cũng không biết cô đã nằm trên mặt đất bao lâu, ngoài việc ngây người ngắm mưa rơi, cô không còn biết phải làm gì khác.

Rất may bây giờ là mùa hè, dù trời mưa có hơi lạnh một chút, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.