Chương 9: Tôi là Dung Thần

“Muốn tôi bình thường chút thì anh nên nói thật với tôi nha.” Vân Ninh không hiểu rõ mọi chuyện nên thật sự rất nôn nóng: “Tại sao chúng ta lại đến nơi này? Không phải là người đi xe máy kia đã chết, chúng ta đã bị hiểu lầm thành hung thủ gϊếŧ người đi? Chúng ta đang tới nông thôn chạy nạn?”

Suy nghĩ của cô phía trước cho rằng đang đóng phim đã không hợp lý, nếu không bây giờ cũng không có kẻ thứ ba ở đây, Dung Thiên Dực sẽ không có khả năng không nói rõ ràng.

“……” vẻ mặt Dung Thần cứng đờ: “Chạy nạn? Hung thủ gϊếŧ người?”

Vốn tưởng rằng Vân Ninh chỉ là quên mất mọi chuyện, đầu óc vẫn hoạt động tốt. Nhưng bây giờ xem ra, đầu cô cũng xảy ra vấn đề……

“Dung Thiên Dực, anh đừng diễn kịch với tôi.” Vân Ninh dùng đến cả ánh mắt cầu xin.

“Vân Ninh, đừng suy nghĩ bậy bạ, tôi sẽ nuôi em cả đời.” Vẻ mặt Dung Thần có chút không ngờ, anh đặt khoai lang đỏ trong tay xuống, sau đó quay người lại, đi ra ngoài.

Anh phải đi ra ngoài hít thở không khí, lời nói của Vân Ninh có chút khủng bố.

“Này...” Vân Ninh sửng sốt, Dung Thần đây là lại phát bệnh thần kinh gì thế?

Anh ta có bị ngốc không thế? Hay anh ta mới là người bị mất trí nhớ?

Nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi này của anh, thân thể gầy gò, rõ ràng anh đang bị suy dinh dưỡng.

Sức lực của anh cũng yếu đi rất nhiều, năm trước anh gánh vác trọng lượng chạy việt dã đều đạt hạng nhất, nhưng hôm nay khi vừa cõng Vân Ninh trở về, anh liền mệt mỏi đến mồ hôi đầm đìa.

Trong lúc an tĩnh thế này, lời nói bá đạo của Dung Thiên Dực giống như sấm sét tựa hồ vang lên bên tai Vân Ninh: “Tôi không phản đối việc anh viết cho tôi một phân cảnh kí©ɧ ŧìиɧ, mấu chốt là, tại sao anh lại có thể sắp xếp một nữ chính ngu ngốc như vậy! Anh để tôi hành cô ta ngàn lần không hết giận, đã thế lại để tôi yêu cô ta? Theo đuổi cô ta? Còn làʍ t̠ìиɦ với cô ta?!”.

Nhớ lại quá khứ, Vân Ninh khẽ xoa đầu thở dài: “Dung Thiên Dực, hiện tại anh đã trở thành một tên ngốc, ngay cả tên của mình là gì cũng không nhớ, sao anh lại tự đặt cho mình cái tên Dung Thần? Cho dù muốn đổi tên, anh cũng có thể gọi là Dung Kiến Dực, cũng có thể gọi là Tả Thiên Dực. Gọi Dung Thần là cái quỷ gì chứ, còn không dễ nghe bằng cái tên trước.”

Dung Thần đang dựa vào cửa sững sờ khi nghe được Vân Ninh nói như vậy, anh khẽ nhíu mày, được, đến cả biệt danh của anh cô cũng đặt luôn ...

Vân Ninh không biết Dung Thần vẫn chưa đi xa, chỉ biết nghĩ tới đây cô liền cảm thấy đói bụng, cầm củ khoai lang bên cạnh cắn một miếng.

Chà, không tệ, vị rất ngon nha. Đúng là các sản phẩm nông nghiệp sạch vẫn là ngon nhất.

Sau khi ăn xong khoai lang, Vân Ninh liền lăn ra ngủ thϊếp đi trên giường.

Cơ thể cô hiện tại quá yếu ớt, cô không thể làm gì khác ngoài ngủ và hồi phục sức khỏe.

----------------

Vài tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai Vân Ninh, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy, cô tựa như vẫn chưa nhận thức được mình đang ở đâu, theo bản năng nói: “Úi, mình sắp trễ giờ làm rồi...”

“Ách... đau....” Cô yếu ớt ngã xuống đất, lấy tay ôm đầu.

“Vân Ninh, đừng lộn xộn.” Âm thanh dễ nghe của nam nhân đột nhiên truyền đến.

Tay anh khẽ chạm vào gò má Vân Ninh, lòng bàn tay truyền đến từng đợt hơi ấm.

Anh cẩn thận đỡ Vân Ninh lên, gỡ băng gạc trên trán cô ra, dùng bột thuốc thoa lên vết thương cho Vân Ninh.

Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Dung Thần trong trẻo tựa pha lê. À, đúng rồi, anh ấy bảo tên anh ấy không phải Dung Thiên Dực, vậy tên anh ấy là gì nhỉ?

“Dung...Dung Dực?” Vân Ninh nghĩ tới cái tên hai chữ này, vội vàng hỏi: “Bây giờ là năm bao nhiêu vậy?”

Cô nghĩ, mình phải tìm ra điểm mấu chốt để đặt câu hỏi, nếu không nghi vấn trong lòng cô sẽ không giải quyết được, và cô sẽ rất lo lắng.

“Tôi tên là Dung Thần, không phải Dung Dực.” Dung Thần trên mặt hiện đầy vạch đen.

Hai tiếng trước, cô là ở sau lưng đặt biệt danh cho anh, lần này cô cư nhiên ở trước mặt anh nói ra.

Như thể mỗi lần cô nhớ đến cái tên của anh hiện tại đều quên không dùng não vậy...