Chương 6

Căn buồng phía Đông, Lương Tiểu Song cho con đi tè xong, không biết thế nào lại nhớ tới cô em chồng, nói nhỏ: “Nếu Ninh Nhi không thích Vu Thanh Sơn, vậy đổi nhà khác không phải được rồi sao? Anh em nhà mẹ em chỉ hơn Ninh Nhi một tuổi, rất thích hợp, để hôm khác em nói chuyện với mẹ của chúng ta nhé?”

Điền Ái Hoa không lên tiếng đáp, chờ chị ta không nhịn được mà đẩy anh ta, anh ta mới mơ màng mở mắt lười biếng nói: “Ninh Nhi từng đi học.”

Kiểu gì em gái của anh ta cũng không thể gả đến nhà họ Lương nghèo kiết xác.

“Ha...”

Lương Tiểu Song bắt đầu tranh cãi với Điền Ái Hoa rốt cuộc tại sao nhà mẹ chị ta không được, hai người đánh một trận rồi cũng đi ngủ.

Ban đêm yên lặng, một giấc đến trời sáng.

Sáng sớm nghe thấy tiếng gà trống lớn gáy đầu tiên, đây là gà nhà mình nuôi, Điền Ninh mở mắt đã tỉnh táo, mở mắt ra thấy không có gì thay đổi thì không khỏi than thở.

Không phải là mơ, cô phải nghiêm túc tính toán một lần rồi.

Cô dậy trước thu dọn nước tắm tối qua, cọ rửa chậu lớn sạch sẽ. Người nhà lần lượt thức dậy, cô đi rửa mặt trước.

Mùa đông giếng điều áp ép ra nước ấm, lúc rửa mặt không khó chịu. Lúc rửa mặt Điền Ninh có thể thấy bản thân mơ hồ trong nước, cô dừng tay, rất nhanh rửa xong rồi đổ sạch nước.

Lương Tiểu Song chửi mắng cầm cái chăn nhỏ bị Binh Binh tè dầm phơi trên dây, quay mặt thấy động tác lau mặt của cô. Đôi tay nhỏ của cô trắng nõn, vừa nhìn đã biết chưa từng chịu khổ. Lại nhìn bản thân chị ta, đầu ngón tay cóng như cà rốt, nghĩ đến lời nói của Điền Vượng Phát tối qua, thật là, người so sánh với người thật sự khiến người ta tức chết.

“Ninh Nhi, em trông Binh Binh.”

Điền Ninh tùy ý “ừ” một tiếng, Binh Binh ba tuổi đã biết tự chơi đùa. Cô đi tới chiếc gương treo ở cửa nhà chính, đây cũng là cái gương duy nhất trong nhà. Trong khe tường nhét một nhúm tóc, đây là tóc rụng vào lúc các cô gái chải đầu, gom nhiều có thể đổi chút diêm hoặc kẹo với người bán hàng rong.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn gương.

Cô gái trong gương có một gương mặt tròn nhỏ trắng trẻo, đôi mắt mở to, có chút mơ màng bất an. Điền Ninh kéo khóe miệng mỉm cười, nhưng mà còn xấu hơn khóc.

“Cô nhỏ, cháu muốn ăn trứng.”

Điền Binh Binh chơi một lúc thì yêu cầu, Điền Ninh lấy lại tinh thần nói: “Đi hỏi bà nội của cháu đi.”

Trứng gà là vật hiếm trong nhà, do Lý Phượng Anh thống nhất phân chia. Khi bà cụ Điền còn sống sẽ ăn trứng gà mỗi ngày để chăm sóc sức khỏe, nguyên chủ cũng được lợi theo, bây giờ thì không được nữa.

Bất ngờ là lúc ăn bữa sáng, Lý Phượng Anh lấy ra hai quả trứng gà từ trong nồi, Điền Ninh và Binh Binh mỗi người một quả.

“Chị gái con không khỏe, ăn trứng gà để bồi bổ.”

Lời nói này rõ ràng là nói với Điền Vệ Tinh ham ăn.

Điền Ninh cầm trứng gà nóng hổi, đại khái hiểu bà ta đang vừa đánh vừa xoa.

Điền Vệ Tinh cắn bánh bao khoai lang, không nhịn được hỏi: “Chị, chị có ăn không, không ăn thì để em ăn thay chị?”

“... Em đoán xem?”

Cậu ta trợn mắt, lẩm bẩm: “Hôm nay mình cũng sẽ đi vấp cái hố.”

“Nói gì ngu thế!”

Lý Phượng Anh không vui, nhưng nhìn cô, cô đã chậm rãi bóc trứng gà, ăn không chậm hơn người khác.

Không ai để ý sự bất hòa trong bữa sáng nho nhỏ. Sau khi ăn xong Lý Phượng Anh bưng hạt dẻ đã luộc chín ra, cố ý chia cho con dâu thứ hai Lưu Kim Ngọc ăn nhiều hơn, đây là lấy về từ nhà mẹ cô ta.

Lưu Kim Ngọc nhiệt tình gọi cô: “Em gái, vỏ này khó bóc, chị bóc cho em nhé?”

Chị dâu hai được gả tới vào mùa hè năm nay, bà cụ Điền nhìn hai cháu trai kết hôn, lại không đau ốm mà mất sau thu hoạch vụ thu, chuyện gì cũng không chậm trễ. Bà cụ từng được người trong thôn nhiều lần khen là bà cụ yêu quý con cháu, rất nhiều người già vô cùng hâm mộ.

Chị dâu Cả Lương Tiểu Song thích sai bảo Điền Ninh. Chị dâu Hai Lưu Kim Ngọc mới cưới, khoảng thời gian này hai người nước sông không phạm nước giếng, hôm nay lại ân cần quá đáng.

Điền Ninh bóc một quả hạt dẻ xong, vẫy tay bảo Binh Binh tới, tách ra đút cho cậu bé ăn.

Lưu Kim Ngọc bóc xong lại không có chỗ để đưa, cô ta cũng tham ăn, tự ăn sạch hạt dẻ. Sau đó cô ta như vô tình mà hỏi: “Em gái, sách lúc em đi học còn dùng không?”