Chương 6:

Trời vừa lờ mờ sáng, Lâm Thanh Chỉ đã ngay lập tức chạy tới đại đội tính toán mượn một chiếc xe bò kéo cô và bà nội Lâm đến huyện thành, kết quả không ngờ tới ngày hôm qua bò đã bị đại đội khác mượn đi kéo lương thực.

Bất quá, bò không có, nhưng có xe.

Lâm Thanh Chỉ kéo xe kéo tay trở về, nhắc bà nội Lâm mang theo tiền, sau đó cô ôm lấy cả người lẫn chăn đều đặt lên xe kéo tay.

Thừa dịp trời còn chưa sáng, nhanh chóng đem dây kéo của xe đặt trên vai cắn răng kéo xe đi về phía trước.

Trên con đường quanh co, sợi dây màu đen hằng sâu vào trong hõm vai cô trong vô cùng đau đớn, nhưng cô vẫn luôn đi về phía trước không ngừng nghỉ.

Bà Lâm nhìn thấy mà đau lòng: "Thanh Chỉ, nghỉ ngơi một chút đi.”

"Không nghỉ, cháu còn đang mong thật nhanh lên đến huyện để mua bánh bao, sáng sớm đến giờ vẫn chưa được ăn gì cả." Lâm Thanh Chỉ hít một hơi thật sâu, không chút suy nghĩ đã nói lời từ chối.

"Ngươi đúng là một đứa nhỏ thối tha…"

Một đường cắn răng vượt qua trấn nhỏ đi đến huyện thành, cô không yên tâm về trang thiết bị y tế của trấn nhỏ, sợ bà nội Lâm có bệnh cũ gì đó đến lúc kiểm tra lại không ra, cô thật sự là không biết nấu cơm.

Cơm cô nấu ngoại trừ lão lưu manh kia dám ăn, thì cho chó chó cũng không ăn, đương nhiên chính bản thân cô cũng không dám ăn.

Kéo xe thẳng đến bệnh viện huyện, hỏi thăm người xung quanh rồi vào thăm khám một lúc lâu, Lâm Thanh Chỉ mới xem như yên lòng mà ngồi xuống.

Nhìn bà nội Lâm bị đẩy đi kiểm tra, Lâm Thanh Chỉ vốn luôn giả vờ thoải mái lúc này mới uể oải, nhe răng trợn mắt xoa bả vai. Trên mặt biểu hiện có chút ghét bỏ, cái tay này thật không tốt, khẳng định là đã bầm xanh.

Lâm Thanh Chỉ khắp người mồ hôi nhễ nhại tựa đầu vào tường, khuôn mặt nhỏ gầy gò vàng vọt mái tóc đen bởi vì dính vào mặt mà ướt đẫm, chật vật giống như tên ăn xin ven đường, huống chi lúc này cô còn đang nhe răng trợn mắt xoa vai, sự xấu xí này đúng là độc đáo có một không hai..

Lục Lập ngay lúc này lại đúng lúc bước vào.

Tóc ngắn, làn da màu lúa mì, mặc một chiếc áo sơ mi hoa màu đỏ phối với áo khoác denim ở ngoài, dáng người cao ngất, một tay đút túi trong tay còn lại thì cầm một chùm chìa khóa.

Anh vừa mới bước vào bệnh viện đã nhìn thấy một người xấu xí đang dựa vào tường, tầm mắt không hiểu vì sao lại vô thức dừng lại một giây, sau đó rất nhanh cau mày rời đi.

Thật xấu xí, chẳng có gì đẹp mắt!

Nhưng không biết vì cớ gì ánh mắt anh vẫn luôn không tự chủ được muốn nhìn qua.

Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lâm Thanh Chỉ theo trực giác nhìn qua trong lòng không hiểu được vì sao lại dao động, là lão đàn ông thối kia sao?

Cô lập tức đi xung quanh Lục Lập một vòng đánh giá từ trên xuống dưới, lông mày nhíu chặt có chút ghét bỏ, sao lại xấu như vậy?

Trước kia tuy rằng già nhưng ít nhất vẫn rất cường đại, còn hiện tại sao nhìn thế nào cũng giống như một con gà yếu ớt thế kia?

Nghĩ một lúc, cô liền nhón chân kéo lấy tai anh, muốn nhìn sau tai tìm xem hoa mai cô đã vẽ lên có còn ở đấy hay không.

Đóa hoa mai này cô đã vẽ lúc tên già thối sắp chết, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nước mũi mà vẽ, thế mà tên già khốn khϊếp đấy còn khen là cô vẽ đẹp, còn nói nhờ nó kiếp sau hai người khai gặp mặt nhất định sẽ có thể nhận ra nhau.

Tuy nhiên... Tay vừa ôm lấy cổ Lục Lập, đã bị anh xoay đầu đẩy ra.

Lâm Thanh Chỉ không có phòng bị, liền bị đẩy ngã đập mông vào trên mặt đất đau đến cả khuôn mặt đều biến dạng, phản ứng sinh lý làm cho hốc mắt cô không tự chủ được nổi lên một tầng nước mắt, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Anh vừa làm cái gì đấy? ”

Trước kia đều là anh ôm cô cọ xát, hiện tại lại dám đẩy cô, chuyển thế xong gan cũng đều lớn lên cả rồi.

Lục Lập nhìn người trước mắt đẫm lệ, trái tim bất chợt cảm thấy khó chịu, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Anh nhấc chân muốn đi, nhưng tay lại không khống chế muốn bước đến để đỡ lấy cô.

Anh bị loại cảm giác khó hiểu này làm kích động đến cau mày, mở miệng nói: "Tôi mới là người hỏi cô muốn làm gì mới đúng! Tuy bây giờ xã hội đã cởi mở hơn rất nhiều, tôi cũng biết là mình đẹp trai, nhưng cô cũng không thể lưu manh đùa giỡn tôi giữa ban ngày ban mặt như vậy."

???

Anh đẹp trai?

Cô lưu manh đùa giỡn?

Lâm Thanh Chỉ lập tức nổi giận hét lên: "Nhanh đến đây kéo tôi đứng dậy."