Chương 35

“Tìm đi.” Người sửa giày thúc giục: “Vải lẻ, vải vụn một hai tháng gần đây đều ở chỗ này.”

Sắc mặt chị Lưu đầu tiên là đỏ, lại trắng, sau đó là xanh, cực kỳ phong phú.

Cũng vào lúc này Văn Thanh nhìn về phía người đứng sau chị Lưu: “Vị này, vừa rồi chị nói, chị làm một cái váy dài dùng chín thước vải, phí công hết ba đồng tiền, là làm ở chỗ này sao?”

Người kia sửng sốt, ánh mắt nhìn trái phải trốn tránh, kiến thức Văn Thanh lợi hại, cô ấy không dám lừa gạt tiếp, lắp bắp trả lời: “Không, không, không phải làm ở chỗ này.”

“A, thì ra không phải làm ở chỗ này.” Trong đám người có người kinh hô.

“Không phải ở chỗ này làm, sao lại nói là ở chỗ này làm?”

“Đúng đó.”

“Cố ý gây chuyện à?”

“Hại tôi vừa rồi còn giúp cô ta trừng Văn Thanh.”

“…”

Khách hàng trong tiệm bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ với cô gái kia.

Người kia không nghĩ tới mọi việc xoay ngược nhanh như vậy, chịu đựng không được những lời chỉ trích trong cửa hàng, bước chân hoảng lên, lùi hai bước, đột nhiên chỉ vào chị Lưu nói: “Là, là, là chị Lưu bảo tôi nói như vậy, là chị Lưu …”

“Cô câm miệng cho tôi!” chị Lưu quát lớn.

Người kia vội vàng im lặng.

Văn Thanh bình tĩnh nhìn về phía chị Lưu.

Quỷ kế của Chị Lưu đã bị Văn Thanh phá, giờ phút này đã không thể tiếp tục, muốn tìm khe hở chạy ra, nhưng mà vừa rồi giọng chị ta quá lớn, đưa tới không ít người, người vây quanh cửa hàng dì Tiêu trong ba tầng ngoài ba tầng, căn bản ra không được, trong lòng gấp không thôi.

“Chị Lưu.” Văn Thanh gọi một tiếng.

Đầu óc chị Lưu vừa quay lại, đột nhiên gương mặt tươi cười: “Thật ngại quá Văn Thanh à, là chị nghĩ sai rồi, oan uổng em. Thực xin lỗi.”

“Chị Lưu, chị xin lỗi em nhận, nhưng mà thật là chị nghĩ sai rồi sao?” Văn Thanh hỏi: “Hay là, là người khác cố ý nghĩ sai rồi, để chị tới gây chuyện?”

Chị Lưu kinh ngạc không thôi, sao Văn Thanh lại biết?

Văn Thanh không chút hoang mang mà ngước mắt nhìn về phía đám người, thoáng nâng giọng gọi một tiếng: “Kỷ Ninh Chi!”

Cơ thể chị Lưu lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Mọi người sửng sốt, theo ánh mắt Văn Thanh nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng, bóng dáng kia đầu tiên là cứng lại, sau đó lén lút mà chạy trốn.

“Có người trộm đi!”

“Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau nha.”

“Sau lưng còn có người khác.”

“Làm nửa ngày, chị Lưu cũng chỉ là cái bia ngắm nha.”

“…”

Lúc này ngoài cửa hàng lại truyền đến tiếng hỗn loạn.

“Là Kỷ Ninh Chi Kỷ Gia!”

“Chính là Kỷ Ninh Chi.”

“Kỷ Ninh Chi chạy rồi!”

“…”

Chị Lưu đã bình tĩnh không được, cũng muốn chạy ngay lập tức, vừa mới bước chân.

Văn Thanh gọi một tiếng: “Chị Lưu.”

Chị Lưu dừng lại.

Văn Thanh nói: “Chị Lưu, ăn bậy dễ sinh bệnh, nói bậy dễ gây hoạ, chuyện hôm nay chị làm, người đứng xem không phải một hai người, cũng không phải ba bốn người, mà là mấy chục người, vừa rồi là chị nói để tôi báo án, đúng hay không?”

Giọng Văn Thanh không cao, ngữ điệu bình ổn, nhưng từng câu từng chữ đều làm trong lòng chị Lưu phát lạnh: “Văn Thanh, cô muốn thế nào?”

Văn Thanh nhìn về phía mọi người nói: “Cửa hàng may vá dì Tiêu là cửa hàng của dì Tiêu, tôi chỉ là một người làm công, hiện tại dì Tiêu không ở đây, chị vu hãm tôi trộm vải, về sau lại gặp thêm một ‘ Chị Lưu ’ khác, ở trước mặt dì Tiêu nói tôi trộm vải, dì Tiêu khẳng định không muốn thuê tôi, chị nói có phải không? Tôi không muốn không lý do mà bị mất việc. Cho nên, chuyện này tôi phải để công an làm chứng, tôi không có trộm vải. Trả lại trong sạch cho cửa hàng may vá dì Tiêu, chúng ta là đường đường chính chính bán hàng, làm quần áo, làm giày, cũng không chiếm lợi cửa khách hàng một chút nào.”

“Đúng vậy, phải làm chứng!” Người sửa giày tiếp lời: “Bằng không, dì Tiêu trở về đuổi việc Văn Thanh sao? Về sau người ta nói cửa hàng may vá dì Tiêu lừa người thì làm sao, dì Tiêu còn có thể làm buôn bán không?”

Người sửa giày nói có lý, trong tiệm không ít khách, bởi vì vừa rồi hiểu lầm Văn Thanh trong lòng có điều áy náy, hơn nữa Văn Thanh tuổi còn trẻ vững vàng bình tĩnh không nói, tay nghề may vá cũng giỏi làm người tin phục, giờ phút này không khỏi toàn tâm toàn ý mà che chở Văn Thanh.

“Đúng đó, không duyên không cớ hãm hại, nói câu thực xin lỗi, vậy gϊếŧ người cũng không cần ngồi tù!”

“Đồng ý!”

“Tìm công an làm chứng đi!”

“Làm chứng! Tốt nhất phát cờ thưởng!”

“…” Hầu hết mọi người đều nói chính là báo án.

Chị Lưu không nghĩ tới quần chúng sẽ đột nhiên hướng về phía Văn Thanh, hơn nữa toàn bộ đều đòi công đạo cho Văn Thanh. Thoáng chốc, chị Lưu sợ hãi, hối hận, không nên nhận tiền của Kỷ Ninh Chi, không nên vu oan Văn Thanh, không nên có ý định đuổi Văn Thanh ra khỏi huyện thành, để Văn Thanh giữ khuôn phép làm dân quê, mang theo vết đen cả đời, cả đời không vào huyện thành.

Không nên… hiện tại trong lòng chị ta cực kỳ hoảng loạn, không thể đuổi Văn Thanh ra khỏi huyện thành, ngược lại làm mọi người trong tiệm càng thêm tín nhiệm Văn Thanh. Vậy phải làm sao bây giờ? Nhiều đôi mắt nhìn nhìn mình làm ác như vậy, đi đồn công an, có phải bị giam mười ngày nửa tháng không, hoặc là thời gian dài hơn? Nói như vậy, bị người trong thôn biết, cả đời chị ta đều không dám ngẩng đầu, chồng cô sẽ đánh chết cô!

“Nếu, hôm nay mọi người đều không có xiêm y phải làm. Như vầy, tôi làm chủ, đóng cửa một ngày. Chị Lưu, cùng tôi đi đồn công an. Chờ dì Tiêu trở về, tôi cũng có thể rửa sạch oan khuất.” Văn Thanh không nhanh không chậm mà nói.

Mặt chị Lưu lại trắng bệch.

“Các vị có thể làm chứng không?” Văn Thanh lại nói.

Khách trong tiệm tự giác mà nhường ra một con đường, hơn nữa cùng với người xung quanh nói chuyện.

“Thật sự muốn đi đồn công an à.”

“Đương nhiên phải đi! Bằng không chịu oan uổng sao?”

“Đúng đó! Chuyện này thua thiệt chính là Văn Thanh, nếu đổi người khác, sớm đã bị Chị Lưu đanh đá và người ba tầng ngoài ba tầng trong này dọa khóc rồi.”

“Không sai, thật không nghĩ tới, Văn Thanh còn nhỏ tuổi như vậy làm việc lại chu đáo, rất có khí phách.”

“Còn không phải sao, tùy tiện tính nhẩm, là có thể tính toán rành mạch vải làm giày, quần áo, này không phải ai làm may vá cũng có thể làm được.”

“Cô đừng nói nữa, cô nhìn hai bộ quần áo bên kia xem, tôi liếc mắt một cái đã nhìn trúng.”

“Còn có hai đôi giày kia, thật đẹp. Tôi muốn mua, mấy ngày hôm trước thím Vương chỗ tôi nói giày Văn Thanh làm rất tốt, đi thoải mái, vải để làm cũng tốt, chỉ cũng là tốt, đường may đều đều, đế giày mềm mại, giày mặt thông khí, không đau chân, vừa rồi tôi còn nói không mua, hiện tại nhìn xem, một cô gái có tài lại xinh đẹp, từ đầu tới đuôi không khóc không nháo, một chữ thô tục cũng chưa nói, giải quyết hết mọi chuyện, làm người cùng làm việc giống nhau, giày làm vững chắc đâu vào đấy, người cũng không sai biệt lắm. Tôi quyết định, lát nữa sẽ mua đôi giày kia.”

“Tôi cũng mua!”

“Tôi cũng mua!”

“…”