Chương 13: Cố gắng trở nên trắng hơn

Cầm ấm thuốc, Giang Niệm Tư làm ướt cánh hoa hồng khô, lại lấy mấy vị thuốc có công dụng tẩy trắng, phối theo tỉ lệ, sau đó trộn chung với nhau.

Giã hơn mười phút, cuối cùng được một thứ bột vàng, lúc này Giang Niệm Tư mới cầm bình sứ đổ đầy thuốc mỡ vào.

“Đây là kem dưỡng trắng, cô đem về, bôi lên mặt vào sáng tối mỗi ngày.”

Nói xong, cô lại lấy thêm mấy vị thuốc: “Đây là dương quy, hạch nhân, bạch chỉ, dùng để pha nước rửa mặt, tôi chuẩn bị sẵn cho cô, một tuận dùng khoảng hai lần, có thể thu nhỏ lỗ chân lông, làm nhạt đốm trên mặt.”

“Ngoài ra, ở chỗ chúng tôi còn có táo đỏ và nấm tuyết, có điều kiện thì cô mua ít về mà ăn, táo đỏ bổ máu dưỡng da, nấm tuyết bổ phổi làm trắng, dùng lâu dài càng có hiệu quả.”

Triệu Phương Phư ôm thái độ thôi thì thử một lần, không ngờ tới đúng là có thể đưa ra được thuốc cho cô ấy.

Thấy cô gái này nói rất có lý, dõng rạc rõ ràng, tự tin ung dung, Triệu Phương Như bất giác cảm thấy mình có thể trắng lên được thật.

“Được rồi, tổng cộng hết bao nhiêu?”

Giang Niệm Tư tính theo tiền trên bảng giá thuốc, thêm chút phí điều chế kem dưỡng trắng.

“Tổng cộng năm đồng.”

Cho dù ở thời đại nào thì tiền thuốc vẫn luôn đắt đỏ.

Ở niên đại này, một cân thịt heo chỉ cần tám mươi xu thôi đấy.

Từng này tiền có thể mua được năm cân thịt heo.

Một tháng Triệu Phương Như chỉ kiếm được 30 đồng, cũng may người nhà cũng tự kiếm được tiền, tiền cô ấy kiếm được cô ấy cứ việc dùng, không cần trợ cấp cho người nhà.

Vì trở nên đẹp hơn, Triệu Phương Như cắn răng thanh toán.

“Nếu có hiệu quả, sau này tôi lại tới chỗ cô, nếu hiệu quả không tốt, hừ, cô chờ coi……”

Giang Niệm Tư tự tin gật gật đầu: “Tin tôi đi, cô sẽ trở nên xinh đẹp hơn.”

Nữ nhân đều thích nghe dễ nghe lời nói, Triệu phương như nghe vậy,

Phụ nữ ai chẳng thích được nịnh, Triệu Phương Như nghe vậy, che miệng cười ha hả mà nói: “Nhận lời chúc của cô.”

Tiễn Triệu Phương Như đi, Giang Niệm Tư lấy gương cửa hàng soi một chút, đen thế sao?

À, hình như là rất đen

Không được, cô cũng phải trắng ra!

Ông nội Trương vội vàng trở về trước năm giờ chiều.

Ông ấy vừa về liền cười hỏi Giang Niệm Tư: “Niệm Tư à, buổi chiều có bệnh nhân không vậy?”

“Có ạ.”

Giang Niệm Tư cầm sổ sách đưa qua cho ông nội Trương, bên trên ghi chép lại dược liệu mà Triệu Phương Như dùng để khám bệnh hôm nay.

Ông cụ cầm sổ sách nhìn qua, cười nói: “Dô, bệnh nhân hôm nay đến để điều hoà khí sắc sao?”

Không hổ là lão trung y, quả thực có kỹ năng.

Giang Niệm Tư cũng không khinh thường: “Đúng vậy, bệnh nhân đó nói tháng sau sẽ kết hôn, muốn làm khí sắc nhìn tốt hơn một chút.”

“Ừm.” Ông cụ hài lòng gật đầu: “Nhưng mà điều hoà khí sắc, không phải chỉ làm một chút là có thể nhìn thấy hiệu quả đâu, một tháng, e là hiệu quả sẽ không rõ lắm.”